Cô Ngốc Tôi Yêu Em

Chương 25: Thân Thế Thật Sự



Nhà chính Mặc gia nghe những tin tức chấn động thì vô cùng lo lắng cho cô.

Bà Mặc gọi điện cho anh nhắn anh đưa cô về nhà chính vài hôm cho thoải mái, anh cũng đáp ứng lời đề nghị của bà.

Ăn sáng xong anh đưa cô đến nhà chính còn mình thì đến tập đoàn.

Khi tới tập đoàn thì thấy lễ tân báo có người tìm gặp anh, anh lạnh lùng đi thẳng qua phòng tiếp khách.

Giữa đường thì gặp thư kí Phong đang mang cà phê vào, và nói với anh Quân Kiên trực tiếp đến gặp anh thay vì cuộc hẹn vào buổi tối.

- Xin chào Mặc tổng, tôi là Quân Kiên phó tổng giám đốc tập đoàn Quân Thị.

- Chào Quân phó tổng, không biết ngài tìm tôi có việc gì không?

- Tôi có thể nhờ anh một việc không?

- Anh cần gì?

- Tôi cần biết thông tin của một người.

- Cậu cứ đùa, Quân gia là tập đoàn lớn thứ hai nước D để tra thông tin của một người đâu có khó khăn.

- Không, người này chỉ có cậu mới tra được, tôi cần thông tin vị hôn thê của anh Hàn Tuyết Diễm.

- Cậu cần thông tin của vợ tôi làm gì?

Anh thật sự không nghĩ Quân Kiên đến tìm anh vì muốn có thông tin của Hàn Tuyết Diễm, anh thực sự không biết Quân gia có mục đích gì nữa.

Với anh mà nói Hàn Tuyết Diễm là điểm yếu là trái tim của anh, anh không muốn bất kỳ một ai có ý đồ xấu với cô.

Thấy Mặc Hoài Phong có vẻ căng thẳng nên Quân Kiên đành nói ra điều mà mình nghi ngờ từ lúc gặp Hàn Tuyết Diễm ở sự kiện 50 năm thành lập tập đoàn Ánh Dương.

- Thật ra tôi đang nghi ngờ Hàn Tuyết Diễm là em gái ruột của tôi.

- Cậu có cơ sở gì không? Vợ của tôi chẳng phải là đại tiểu thư Hàn gia à.

- Tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng khi nhìn Tuyết Diễm tôi thấy rất giống mẹ tôi Huỳnh Ngọc Nga.

Lúc xưa mẹ tôi bị bắt cóc và chủ mưu phía sau là Hàn Sâm, tôi đã điều tra rất nhiều năm mới có kết quả này, lúc đầu tôi và Quân gia cho rằng ông ta cưỡng đoạt mẹ tôi nên mới sinh ra Hàn Tuyết Diễm, nhưng khi tôi gặp cô ấy và biết được sự tàn nhẫn mà Hàn gia gây ra cho cô ấy thì tôi lại chắc chắn cô ấy là em gái của tôi và là con cháu Quân gia.

- Nếu vậy thì tôi sẽ điểu tra kĩ càng và thông báo với anh, nếu cần tôi sẽ cho người xét nghiệm ADN.

- Cảm ơn sự hợp tác của cậu.

- Không có gì, dù sao tôi cũng muốn giúp vợ mình điều tra thân thế rõ ràng.

- Dự án sắp tới của tập đoàn cậu, nếu không phiền Quân gia cũng muốn tham gia vào.

- Được, sau khi dự án được lên kế hoạch rõ ràng tôi sẽ cân nhắc.

- Giờ tôi phải về tập đoàn rồi, hẹn gặp cậu.

- Để tôi tiễn cậu một đoạn.

Tiễn Quân Kiên về, anh trầm ngâm suy nghĩ về thân thế thật sự của vợ mình, không biết vì sao anh lại mong muốn Quân gia là gia đình thật sự của cô.

Có lẽ ở Hàn gia cô vợ bé bỏng của anh phải chịu nhiều đau đớn nên anh ghét nơi đó chăng.

Suy nghĩ một hồi lâu thư kí Phong gõ cửa bước vào phòng.

- Mặc tổng, đến giờ họp rồi ạ, mọi người đã tập trung đông đủ, dự án cũng đã được sửa chữa lại rồi ạ.

- Tôi biết rồi…à này thư kí Phong, lúc tôi nhờ cậu điều tra thân thế của Tuyết Diễm sao không thấy thông tin của mẹ cô ấy?

- Tôi quên nói với cậu, lúc điều tra thì mọi thông tin của mẹ Tuyết Diễm bị ai đó che giấu, với sức của tôi không thể tra tiếp được trong một thời gian ngắn.

- Được rồi, cậu chuẩn bị tài liệu họp đi, tôi sẽ ra ngay.

- Vâng.

Anh không suy nghĩ nhiều mà cầm lấy điện thoại nhấn số quen thuộc, dường như đang gọi một ai đó, chỉ trong vài giây bên kia đã nhấc máy

- Tôi nghe đây lão đại, cậu có chuyện gì sai bảo à.

- Lão Nhị, giúp tôi điều tra toàn bộ thông tin của Tuyết Diễm càng nhanh càng tốt.

- Sao điều tra thông tin của chị dâu á? Chẳng phải cậu nhờ lão ngũ điều tra rồi à, có chuyện gì sao?

- Tạm thời chưa có thông tin chính xác, nhưng tôi đang nghi ngờ thân thế thật sự của cô ấy.

- Ok, tôi sẽ tra giúp cậu.

- Vất vả cho cậu rồi.

- Không có gì.

Anh tắt máy, và cảm thấy an tâm hơn, bước vội vào phòng họp tất cả mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Vẫn là gương mặt lạnh lùng và căn phòng căng thẳng, mọi người bắt đầu cuộc họp trong sự lo lắng và ngạt thở nhưng có lẽ hôm nay vị cứu tinh xinh đẹp nào đó không cứu nổi họ rồi.

Sau 4 tiếng đồng hồ cuộc họp cũng đã tan, mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Anh lái xe về thẳng nhà chính, anh thật sự chỉ muốn ôm cô vợ bé bỏng của mình vào trong lòng.

Về đến cổng anh đưa chìa khóa xe cho quản gia rồi đi thẳng lên phòng ôm lấy cô.

Ngửi được mùi hương quen thuộc nên cô đứng im cho anh ôm, một lát sau Ngọc Hân gõ cửa gọi hai người dùng cơm tối.

Một nhà năm người bên mâm cơm vô cùng vui vẻ, nhìn cô thoải mái và cười nhiều hơn làm anh cũng hạnh phúc trong lòng.

Bất ngờ điện thoại của anh vang lên, anh xin phép đi nghe điện thoại.

- Lão đại, tôi đã tra toàn bộ thông tin về chị dâu rồi, cũng đã chuyển qua tin nhắn cậu xem đi nhé.

- Được rồi cảm ơn cậu.

Vừa tắt điện thoại của Châu Kì thì thư kí Phong lại gọi đến.

- Mặc tổng, có kết quả xét nghiệm ADN của Mặc thiếu phu nhân và Quân phó tổng rồi.

- Được, cậu chuyển gấp qua cho tôi luôn đi.

Anh tỉ mỉ xem xét mọi thông tin về cô cũng như mẹ cô, quả nhiên Quân Kiên đoán không sai, bà Huỳnh Ngọc Nga có thai trước khi bị bắt cóc và đứa bé đó không ai khác ngoài Hàn Tuyết Diễm.

Anh cũng đã xem qua báo cáo xét nghiệm ADN vô cùng trùng khớp, anh vội gọi cho Quân Kiên hẹn gặp nhau ở nhà hàng SS, rồi cũng nhanh chóng đến đó.

Đến nhà hàng anh thấy Quân Kiên và Tổng Giám đốc Quân thị Quân Thành cũng có mặt tại đó.

Anh đi đến đưa hai tập tài liệu gồm thông tin của cô và bản xét nghiệm ADN, Quân Thành đọc xong thì vô cùng bất ngờ, ông không hề hay biết ông còn có đứa con gái và con ông phải chịu khổ sở hơn 20 năm qua.

Ông nghẹn ngào rưng rưng nước mắt, cuối cùng thì ông cũng có được đứa con gái mà ông mong đợi nhưng vợ ông thì chẳng còn nữa.

- Mặc tổng, bây giờ cậu tính sao? - Quân Kiên lên tiếng

- Tuyết Diễm cần thời gian để quên đi chuyện không tốt ở Hàn gia, tạm thời chưa thể nói cho cô ấy biết.

- Tôi muốn gặp con bé được không?

- Quân tổng cứ bình tĩnh, tôi sẽ cố gắng sắp xếp để ông và cô ấy gặp nhau.

- Bố, còn ba tuần nữa là tới sinh nhật bố rồi, hay chúng ta tận dụng bữa tiệc này…

- Mặc tổng, cậu thấy ổn không?

- Vậy được, hôm đó tôi sẽ đưa cô ấy đến.

Còn việc cô ấy có chấp nhận được sự thật hay không thì tôi không dám đảm bảo.

- Chỉ cần nhìn thấy con bé là tôi mãn nguyện rồi, tôi không mong chờ gì hơn.

Sau cuộc trò chuyện anh xin phép về trước, anh nhớ cô rồi, anh thật sự lo nghĩ rằng cô có chịu được đã kích lần này không.

Anh sợ cô trốn tránh, sợ cô không dám đối mặt với thân thế thật sự của mình, nhưng rồi sự thật sẽ mãi là sự thật cô là con cháu Quân gia và chắc chắn cô phải chấp nhận điều đó.

Về đến nhà chính, nhìn khuôn mặt đáng sợ của mẹ và Ngọc Hân anh cảm thấy có điều gì đó không tốt, nhưng cũng không tiện hỏi chỉ tỏ ra không thấy rồi bước tiếp.

- Hoài Phong, con đứng lại cho mẹ.

Con vừa đi đâu về? Có biết Tuyết Diễm lo lắng lắm không?

- Con đi bàn công việc của tập đoàn.

- Dù gì thì cũng phải ăn uống xong xuôi rồi mới đi chứ.

Tuyết Diễm làm cho con ly nước ép đó, uống xong rồi hẳn lên phòng.

Anh không nghi ngờ cầm ly nước ép lên uống cạn, bước lên phòng thấy cô đã ngủ anh vội thay quần áo rồi ôm lấy cô.

Nhưng nữa đêm thì cơ thể anh nóng lên rất khó chịu….