Lâm Gia nhận được ảnh chụp tỏ vẻ vô cùng hài lòng, chờ mong lần hợp tác sau với nhiếp ảnh gia Lục. Lời khen thì đã nghe nhiều rồi, nhưng mà nói ra từ trong miệng của bạn tốt mình, Lục Nghi Ninh thậm chí còn có hơi ngại.
Cô hẹn Lâm Gia ra ngoài uống trà chiều, chọn một quán cà phê mở mới gần phòng làm việc Tây Tác.
Đương nhiên là Lâm Gia sẽ đến, hơn nữa còn mang theo nước hoa do cô nàng mua mấy hôm trước khi đi công tác, hộp đựng bên ngoài tinh xảo lịch sự, cô nghĩ Lục Nghi Ninh chắc sẽ thích.
Lục Nghi Ninh mở nước hoa ra phun vào cổ tay ngửi, ”Mùi này hơi giống với mùi trên người giáo sư Chu nè, tớ thích lắm, cảm ơn nha.”
Lâm Gia trêu đùa: ”Có vẻ tiến triển rất thuận lợi nhỉ? Giáo sư Chu coi vậy mà làm theo kịch bản của cậu à?”
Lục Nghi Ninh không nói nhiều, chỉ sâu sắc gật đầu, chống cằm ra vẻ buồn chán nhìn cửa sổ, tiếng chuông đón khách lại vang lên bên tai, cô không mấy hứng thú nhìn qua, là một người đàn ông, có hai bảo vệ đi theo sau, cảm thấy rất giống hình ảnh khi lão đại giới thương nghiệp lên sàn trong một bộ phim chiến đấu nào đó.
Lâm Gia vào gương mặt của anh ta, trong lời nói không nghe ra cảm xúc gì, ”Sao Chu gia lại có thể thả Chu thiếu gia ra ngoài nhỉ, lúc đó chúng tớ đi phỏng vấn, cái ông quản gia kia còn để bọn tớ đợi 4 tiếng.”
Lục Nghi Ninh cũng không quan tâm thương trường anh lừa tôi gạt, mà nói không chừng là anh cô có biết vị thiếu gia của Chu gia này, ấn tượng đầu tiên là gương mặt người đàn ông rất lạnh nhạt, ngũ quan không thể coi là rõ ràng, nhưng vẫn rất đẹp trai ôn hoài.
So với con mắt tối đen của người thường, anh ta lại có đôi mắt hoa đào, con ngươi màu nâu, vừa nhìn đã thấy giống đại thiếu gia yếu ớt luôn ở trong phòng đã lâu chưa gặp ánh nắng mặt trời được miêu tả trong sách.
Lâm Gia tiếp tục nói: ”Cơ thể của Chu đại thiếu gia không tốt, lại là con trai độc nhất của chủ gia tộc, không bị bảo vệ chặt chẽ mới là lạ.”
Chu thiếu gia và hai bảo vệ mua đồ xong liền nhanh chóng rời đi.
Lục Nghi Ninh kể lại chuyện của tiểu thịt tươi, hy vọng có thể được Lâm đại chủ biên – Lâm Gia chỉ điểm.
Chuyện ngôi sao và nhiếp ảnh gia tranh cãi rất hiếm thấy, hơn nữa thanh danh của Tây Tác vẫn luôn rất tốt, mấy tài khoản marketing lấy chuyện lần này ra nói, lập tức các cư dân mạng đều bình luận xôn xao đủ loại giả thuyết.
Mặt trời lặn, Lục Nghi Ninh nằm lên bàn, điện thoại run một tiếng, Lục Bá Nguyên gửi tin nhắn gọi cô về nhà ăn cơm. Bình thường đầu tháng đều có bữa ăn gia đình, nói là gia đình, nhưng thật ra nhiều nhất chỉ có ba người.
Chỉ là không biết lần này Kỳ Huệ có còn dám đến không.
***
Nhà cũ của Lục gia ở phía Tây thành phố, Lục Bá Nguyên đã hào phóng vung một số tiền rất lớn mời người chỉnh sửa sườn núi thành một khu vườn, vốn ở đây là khu của người giàu, diện tích lại rộng, cảm giác cho người qua đường vô cùng giống nhà của bọn nhà giàu mới nổi.
Lục Nghi Ninh dừng xe lại, lên tiếng gọi dì giúp việc đang tưới cây trong vườn, trong tay cô cầm bình rượu Lục Bá Nguyên thích nhất, cái này là cô mua được ở một cửa hàng rượu trước khi đi Tây Bắc.
Vào nhà, cô nhìn bóng dáng bận rộn trong phòng bếp, bước chân hơi khựng lại, khi ngẩng đầu lên thì nụ cười đã phai nhạt không ít, ”Lão Lục, con về rồi.”
Lục Bá Nguyên ngồi trên sô pha ngẩng đầu, ”Hôm nay về có hơi trễ.”
Lục Nghi Ninh nhăn mày, ”Không phải mấy ngày trước ba ồn ào nói muốn uống rượu sao, con cố ý quay về lấy đấy, ba không muốn uống thì con mang đi cho A Hoàng uống vậy.”
A Hoàng là một con chó lang thang trong khu nhà giàu, giống Golden Retriever, có lẽ là bị bỏ rơi, bây giờ đang được nuôi trong gara của Lục gia.
Lục Bá Nguyên tiến lên giữ chặt tay con gái nhà mình, ”Đợi đã đợi đã, không phải là do ba lo cho con à.”
Nói xong, ông nhận lấy bình rượu trong tay cô, đi đến dưới ánh đèn tinh tế đánh giá.
Lục Nghi Ninh cười cười, ”Dối trá, thật dối trá.”
Tuy rằng nhân phẩm Kỳ Huệ không được tốt lắm, nhưng tay nghề nấu ăn lại là tuyệt nhất, tuân theo tôn chỉ ”Muốn bắt lấy trái tim đàn ông thì phải thu phục dạ dày của đàn ông trước”, Lục Bá Nguyên rất thích đồ ăn do cô ta làm.
Lục Nghi Ninh không muốn phá hư buổi cơm gia đình, lúc ăn vẫn luôn cúi đầu.
Lục Bá Nguyên dùng ánh mắt ra hiệu cho người phụ nữ bên cạnh, biểu cảm nghiêm túc không cho cãi lại.
Kỳ Huệ bực bội tháo tạp dề xuống, khi ngẩng đầu lên đã đổi thành biểu cảm dịu dàng, ”Ninh Ninh, lần trước là dì không đúng, dì xin lỗi con.”
Ớt cay chui vào cổ họng, Lục Nghi Ninh ho khan vài tiếng, uống xong một ly nước đầy, trên mặt không nhìn ra vui buồn, ”Cái này cũng tính là xin lỗi? Có cần tôi làm cô trật khớp thử không?”
Kỳ Huệ cố nhịn không phát cáu, cười làm lành: ”Là do dì không cẩn thận, vết thương trên chân giờ đã lành chưa?”
Lục Nghi Ninh không muốn để ý đến cô ta, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Kỳ Huệ nghĩ cô không nói lời nào thì chính là tha thứ, liền quay đầu cười nhìn Lục Bá Nguyên, nắm tay ông nhẹ nhàng lay lay, ”A Nguyên, cuối tuần này chúng ta phải đi ra ngoài đúng không, ngày mai anh đi mua chút kem chống nắng và mấy thứ khác với em nhé.”
Sau khi Lục Nghi Ninh nhìn chằm chằm Lục Bá Nguyên một lúc lâu, dường như ông đã nhớ đến cái gì đó, nhíu mày muốn từ chối, nhưng Kỳ Huệ lại sử dụng chiến lược làm nũng không thể từ chối, lập tức kéo tâm tư Lục Bá Nguyên trở về.
Lục Nghi Ninh lạnh lùng nói: ”Cuối tuần này không được.”
Kỳ Huệ không nhịn nữa, cơn tức giận chui lên, ”Tại sao lại không được? Đây là kế hoạch du lịch của dì và ba con.”
Lục Bá Nguyên cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối tuần đúng là không có lịch trình gì, ”Đúng vậy, đây là kế hoạch ba và dì Kỳ của con đã sắp xếp từ trước…”
”Sắp xếp trước?” Lục Nghi Ninh hung hăng ném đôi đũa lên bàn, không thể bình tĩnh được, ”Ba nghĩ kỹ lại đi.”
Lục Bá Nguyên im lặng vài giây, ”Tại sao lại không được chứ?”
”…”
Lục Nghi Ninh cắn môi dưới, cảm giác cay xè còn sót lại trong cổ họng lập tức dâng lên khoang mũi, thêm nữa là suy nghĩ nảy ra cùng lúc khiến cô sinh ra cảm giác khó chịu và chua xót không nói nên lời.
Một khi con người đã gần kề sự sụp đổ, cảm xúc lại càng bình tĩnh hơn.
Cô nâng tay lau mắt, đứng dậy, vẫn nhìn chằm chằm ông, gằn từng chữ, ”Ngày 9 tháng 6, là ngày giỗ của mẹ.”
***
Lục Nghi Ninh đi ra khỏi biệt thự giữa núi, vì có uống một chút rượu, cô không thể lái xe được. Cứ tưởng ở chân núi có thể gặp taxi, ai ngờ đã đi một đoạn đường dài, cũng không nhìn thấy chiếc xe nào có thể đón người được.
Vết thương trên chân đã tốt hơn, nhưng đi đường nhiều, cảm giác khó chịu lại tăng lên. Cô ngồi xổm xuống để mắt cá chân bị thương nghỉ ngơi một lát.
Con đường này lái xe rất nhanh, nhưng đi bằng chân thì cứ như không có điểm cuối vậy.
Mãi đến khi, một chiếc SUV màu đen chạy qua từ sau lưng, có một giận gió thổi qua, cô nheo mắt lại nhìn biển số xe, mơ hồ cảm thấy đã gặp ở đâu đó.
Không đợi cô nhớ đến, chiếc xe mới chạy hơn 100 mét đã quay đầu trở về.
…
Thật ra Lục Nghi Ninh rất sợ, sợ khi mở ghế phó lái ra sẽ thấy một cô gái vô cùng thần tiên, nhưng cũng không giống với suy nghĩ của cô.
Trong xe phát ra tiếng nhạc tao nhã, người đàn ông ngồi ở ghế lái mặc quần áo bình thường, bỏ tây trang giày da ra, cảm giác cấm dục trên người anh cũng giảm đi rất nhiều.
Lục Nghi Ninh không nghĩ ra, ”Sao buổi tối anh lại đến đây?”
”Về nhà thăm một chút, bây giờ trở về.” Anh rũ mắt lướt qua bộ điều khiển, tắt nhạc đi, ”Tối khuya em đến đây làm gì?”
Lục Nghi Ninh: ”Trùng hợp ghê, tôi cũng về nhà.”
Nhà hai người đều ở thành phố, cũng biết rõ nhà trong miệng đối phương là chỗ ở của ba mẹ.
Chu Từ Lễ suy nghĩ một lát, cảm thấy có chỗ không thích hợp. Cả đường anh chạy đến, bầu trời tối đen, đường lại dài, thật ra cũng không thấy rõ người trên đường là ai, chỉ nhận ra là một cô gái, mãi cho đến khi chạy qua hơn 100 mét, nhìn kính chiếu hậu thấy rõ mặt cô gái mới lái xe quay về xác nhận.
Không ngờ, đúng là Lục Nghi Ninh.
Khuôn mặt nhăn lại đầy tủi thân, gió thổi qua, hốc mắt cô liền đỏ bừng. Cả người đều tràn ngập sự bất mãn tủi thân và khổ sở.
Nếu bây giờ hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, nhất định cô sẽ cắn răng có chết cũng không nói.
Chu Từ Lễ: ”Muốn tôi đưa em về nhà không?”
”Không muốn trở về.” Lục Nghi Ninh quay đầu, nhìn anh, ”Chu Từ Lễ, tôi muốn đến nhà anh xem —”
Giường của anh như thế nào, khăn trải giường màu gì.
Chút tư tưởng rụt rè còn sót lại nhắc nhở cô, câu kế tiếp không được nói.
Chu Từ Lễ đột nhiên cười ra tiếng, tiếp lời cô, ”Xem Bảo Bối hả?”
”… Hả?” Lục Nghi Ninh hiếm khi có lúc tay chân luống cuống, ngẩng đầu đầy kinh ngạc, ”Hai người, ở chung?”
Chu Từ Lễ nhìn cô, ”Lúc trước Ngô Lăng nói với em thế nào?”
Tim Lục Nghi Ninh đập chậm nửa nhịp, sau khi ổn định lại, tay cô vô thức nắm chặt dây an toàn, ”Tôi hỏi cậu ta có biết Bảo Bối không.”
Cô rũ mắt nhớ lại, lúc đó Ngô Lăng đã uống say nửa tỉnh nửa mê, cậu ta vỗ bàn, nói không rõ: ”Đương nhiên là biết rồi, đó là Bảo Bối giáo sư Chu thương nhất.”
Chu Từ Lễ kiên nhẫn nghe xong, nhìn thấy mặt cô dần suy sụp thì biểu cảm rất hứng thú.
Dọc đường đi hai người không nói gì nữa, Lục Nghi Ninh không dễ chịu lắm, cô thầm hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, có phải mình rất giống kẻ thứ ba đột nhiên xen vào không? Nhưng nếu là như thế, thì Chu Từ Lễ cũng là tra nam.
Xe lái vào tiểu khu, nghĩ lát nữa sẽ đưa cô về sau, Chu Từ Lễ liền dừng ở chỗ đậu xe tạm thời.
Lục Nghi Ninh đẩy cửa xuống xe, đứng một bên chờ anh đi ra.
Tiểu khu này rất gần đại học S, lái xe chỉ cần khoảng 10 phút. Độ an toàn đương nhiên không thể so được với khu dân cư xa hoa của Lục Nghi Ninh, nhưng nơi này rất yên lặng, cảnh sắc cũng xanh.
Chu Từ Lễ ấn tầng 12, lấy chìa khóa trong túi tiền ra.
Kim loại va chạm phát ra tiếng leng keng, Lục Nghi Ninh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, im lặng suy nghĩ.
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi.
Thang máy đến, Chu Từ Lễ đi ra ngoài trước, đút chìa khóa vào ổ khóa, một tiếng vang nhỏ vang lên, cánh cửa phòng trộm bằng gổ chậm rãi mở ra.
Đèn ở lối vào sáng lên, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống, khiến tấm thảm màu trắng dính một tầng sáng.
Sau đó, Lục Nghi Ninh nghe thấy một tiếng mèo kêu mềm mại.
Cô ló đầu ra từ sau lưng người đàn ông, tầm mắt đụng phải con mèo đang ngồi xổm trên mặt đất.
Chu Từ Lễ ngồi xổm xuống, vươn tay gãi cằm nó theo thói quen, rồi sờ qua bộ lông mềm mại của nó.
Anh vỗ vỗ đầu con mèo, dịu dàng nói: ”Bảo Bối, chào hỏi nào.”