Cớ Sao Rung Động Vì Em

Chương 44: Tiệc chia tay



Edit: Hinh

Lục Nghi Ninh gục đầu xuống suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Không sao hết, ba em thích uống trà nhất, anh có thể uống trà với ông ấy.”

Chu Từ Lễ nhớ đến lần gặp không quá vui vẻ mấy tháng trước, người đàn ông đối diện đúng là rất chú ý đến trà, vì vậy anh gật đầu đồng ý, chuyện uống trà này rất cần sự kiên nhẫn, anh tự nhận là sẽ không rơi xuống thế hạ phong.

“Tiệc chia tay” buổi tối tổ chức ở một hội quán mới mở.

Quán mới mở sẽ giảm giá nên cũng hợp với học sinh. Mặt tiền cửa hàng được trang trí khá cổ kính, trước cửa treo hai cái đèn lồng đỏ thẫm, có hơi không hợp với bồi bàn mặc áo đuôi tôm kiểu Âu.

Lục Nghi Ninh vừa xuống xe đã thấy Ngô Lăng đang đứng chờ ở cửa, cô ngoắc tay ra hiệu, không lâu sau Chu Từ Lễ đậu xe trở về, ba người cùng đi vào.

Phòng ở cuối hành lang, yên tĩnh không ai làm phiền.

Khi đẩy cửa đi vào, học sinh bên trong đang nói chuyện.

Bạn học Thẩm Tây ngồi đối diện cửa đang cúi đầu chơi điện thoại, mặc cho đám bạn bên cạnh đùa giỡn thế nào thì miệng cô ta vẫn mím chặt như trước, keo kiệt không cho người khác một nụ cười.

Lục Nghi Ninh khẽ cười, có lẽ là Chu Từ Lễ từ chức khiến bạn học chân thành này đau khổ lắm đây.

Ba người vào ngồi, vị trí của Lục Nghi Ninh ở bên cạnh Thẩm Tây, tay trái là Chu Từ Lễ, cô giống như một bức tường hình người ngăn trở lần gặp gỡ cuối cùng của bạn học Thẩm và giáo sư Chu vậy.

Có cảm giác hơi áy náy.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên đem đồ ăn lên, món cá sốt chua ngọt đặt tên là Ngư dược long môn (cá nhảy cổng rồng), Ngô Lăng đứng dậy nâng ly: “Chúc giáo sư Chu ở lĩnh vực khác cũng có thể thành công, tiền đồ tươi đẹp!”

Lục Nghi Ninh nhìn ly rượu trước mặt, rồi cẩn thận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Chu Từ Lễ cười nhạt nhận lấy lời chúc phúc của bọn họ, ngón tay thon dài gõ gõ lên thành ly trà, hoàn toàn không chú ý đến hành động của cô.

Lục Nghi Ninh thật sự không thể thừa kế được sở thích của ba mình, cô thà tình nguyện uống nước cũng không muốn uống trà. Lục Nghi Ninh đưa tay đụng vào ly rượu, định nhân lúc mọi người nâng ly mà qua mắt anh, ai ngờ ly còn chưa đụng vào môi đã có một bàn tay nắm cổ tay cô lại.

Giây tiếp theo, cái ly trong tay bị cướp đi.

Chu Từ Lễ rũ mắt, cúi người xuống trầm giọng nói bên tai cô: “Không nhớ em đã đồng ý với anh cái gì à?”

Lục Nghi Ninh chớp mắt vài cái, bàn tay bị anh nắm lấy cong lại lấy lòng, hơi kinh hoàng, “Em muốn uống chút đồ có vị.”

Chu Từ Lễ nhướng mày, ổn định lại tâm trạng rồi nói, “Chờ.”

Anh đứng dậy đii ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa rất nhỏ làm sự ồn ào trong phòng ngừng lại.

Ngô Lăng mất tự nhiên gãi má, “Chị Lục, có phải giáo sư Chu chê bọn em phiền không?”

Nam sinh bên người cậu ta trêu ghẹo, “Sao có thể được! Cô còn đang ở đây, làm sao giáo sư bỏ đi được chứ.”

Cô, lần đầu tiên bị gọi như thế.

Lục Nghi Ninh muốn cười, khẽ nâng cằm bày ra dáng vẻ của cô, “Anh ấy không chê ồn đâu, mọi người tiếp tục chơi đi.”

Nói xong, cô lập tức cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình, quay đầu, nhìn Thẩm Tây.

Nụ cười của Lục Nghi Ninh vẫn không biến mất, không nhanh không chậm nói thêm một cậu: “Bạn học Thẩm cũng vậy, đừng ngại nhé.”

Thẩm Tây: “…”

Chỉ chốc lát sau, Chu Từ Lễ trở về. Sau khi anh ngồi xuống thì lấy một cái lọ trong túi ra, mở nắp bỏ hai viên vào ly nước.

Lúc đầu Lục Nghi Ninh không thấy rõ anh lấy cái gì, lúc anh bỏ thứ không biết tên vào đó, mặt trên ly xuất hiện bọt khí, vài giây liền hòa tan trong nước.

Viên sủi.

Lục Nghi Ninh nhớ đến lúc ở trên hòn đảo nhỏ kia, hình như cô cũng đối xử với anh như vậy, vi sợ anh thấy cô uống rượu rồi thèm, lại cảm thấy nước khoáng không thể làm biến mất sự đau thương trong lòng nên vô cùng tốt bụng lấy viên sủi ra đưa cho anh.

Cố kiềm nén sự run rẩy, Lục Nghi Ninh máy móc quay đầu nhìn về phía anh, “Anh cố ý phải không!!”

Giọng Chu Từ Lễ hơi nhỏ: “Không phải.”

Tin anh mới là lạ.

Rượu quá ba tuần, người trên bàn đã ngà ngà say.

Chu Từ Lễ nhờ mấy học sinh không uống rượu đưa bọn họ về ký túc xá, về tới trường học thì nhớ gửi tin nhắn báo bình an cho anh.

Cả miệng Lục Nghi Ninh đều ngập tràn vị chua của viên sủi, đêm nay không ăn quá nhiều, cô nâng ly trà lên làm nhạt bớt vị chua, đứng dậy đi theo sau anh rời khỏi hội quán.

10 giờ đêm, trời đen kịt. Dòng xe ở thành phố S vẫn không ít đi, xe cộ tràn lan, tiếng kèn vang mãi.

Chạy ngang qua một quán trà sữa, Lục Nghi Ninh thật sự không nhịn được nữa, cô chạy đến mua một ly trà sữa truyền thống. Cắm ống hút cúi đầu uống một ngụm, hương vị ngọt ngấy tràn ngập trong khoang miệng.

Chu Từ Lễ cúi đầu nhìn cô, “Dễ dàng bị thỏa mãn như thế à?”

Lục Nghi Ninh không để ý đến anh, nhưng trời sinh đã có bản lĩnh cãi nhau khiến cô lập tức sắp xếp được từ ngữ, chỉ là hơi bị — Thật ra cô cũng không tin tài ăn nói trâu đến nỗi có thể sánh vai với trời của mình có thể thua anh được.

“Chu Từ Lễ, em phát hiện hôm nay em mới nhìn thấy bộ mặt thật của anh.” Cô khẽ thở dài, nâng tay xoa mặt người đàn ông, “Mặc dù chúng ta từng trao đổi với nhau, nhưng tính cách trợn mắt báo thù của anh thật sự em không nhìn ra được.”

Khuôn mặt của Chu Từ Lễ vẫn bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi lời nói của cô.

Anh rũ mắt, mỉm cười hỏi, “Ý của em là, anh không thỏa mãn em?”

Lục Nghi Ninh kinh ngạc, đây là cái năng lực lý giải gì thế? Mạch não thật kỳ lạ, thậm chí cô còn không thể tìm được đường đi đến điểm cuối.

“Rất xin lỗi, Lục Nghi Ninh từ chối yêu cầu nói chuyện của ngài, cũng ném một con chó cho ngài.”

Nói xong, cô có cảm giác thất bại vô cùng sâu sắc đi về phía trước.

Chu Từ Lễ cong môi không nói, đi theo sau rời khỏi quán trà sữa.

***

Ngày hôm sau, trợ lý của Chu Hồi vừa sáng sớm đã đến dưới lầu đón người, dựa vào nguyên tắc “Tổng tài mềm mại, trợ lý sắt đá” mà tận tâm phục vụ ông chủ mới nhận chức.

Lục Nghi Ninh ngủ rất nông, nghe được tiếng động liền tỉnh lại, mở điện thoại ra nhìn thời gian, mới có 6 giờ rưỡi.

Cô kéo chăn xuống, để lộ gương mặt nhăn nhó, “Anh phải đi sớm như vậy à?”

Chu Từ Lễ đã ăn mặc chỉnh tề, bộ tây trang màu đen trên người là tối hôm qua Cố Sâm gửi đến, nói do Chu Hoài An không thích nhìn thấy chút hơi thở rảnh rỗi nào ở công ty nên từ tổng tài cho đến nhân viên vệ sinh đều phải chỉnh tề.

“Hôm nay phải tiếp nhận công việc.” Anh cúi người hôn lên trán cô, “Em ngủ thêm một lát đi.”

Lục Nghi Ninh suy nghĩ rồi lại hỏi: “Tối nay mấy giờ về?”

Chu Từ Lễ im lặng, đôi môi bạc mím thành một đường thẳng, sau đó lại cong lên, “Sẽ có hơi trễ, anh sẽ cố.”

Lục Nghi Ninh cũng không phải bạn gái dính người, cô buông anh ra chui vào chăn, để lại cho anh một bờ lưng lạnh lùng, biểu hiện rằng cô biết rồi, nhưng có chút tức giận.

Cần anh tối về tự mình dỗ.

Chu Từ Lễ bất đắc dĩ cười, cầm áo khoác bước nhẹ ra khỏi nhà.

Cố Sâm chờ ở dưới lầu, thấy anh đi ra liền chủ động nghêng đón, “Tiểu Chu tổng, bên Chu tiên sinh nói muốn ngài tìm một chỗ an toàn hơn để ở, chỗ này tuy rằng tốt nhưng không hợp để ngài ở.”

Chu Từ Lễ khom người ngồi vào xe, lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái, “Không cần, chỗ này rất tốt.”

Cố Sâm lộ vẻ bối rối, “Vậy tôi… sẽ nhắn với Chu tiên sinh.”

Cố Sâm nhìn vào kính quan sát người đàn ông phía sau, góc cạnh ngũ quan không có chút tương tự nào với Chu Hồi, mặc dù cùng là loại đàn ông dịu dàng nhã nhặn, nhưng trong đôi mắt đen thâm thúy của anh lại lơ đãng toát ra sự lạnh lùng, khó tiếp cận hơn Chu Hồi nhiều.

Chu Từ Lễ cảm nhận được ánh mắt đánh giá của anh ta, anh giương mắt nhìn về phía trước, “Tôi vừa mới tiếp nhận vị trí của anh cả, có rất nhiều chuyện không biết được.”

Cố Sâm không lên tiếng, bị khí thế của đối phương áp bức đến nỗi vô thức nín thở.

Chu Từ Lễ: “Chiều hướng của các chú bác trong công ty phải phiền cậu lưu ý giúp.”

Cố Sâm lập tức gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Chu Từ Lễ khẽ e hèm, chậm rãi sửa sang lại ống tay áo sơ mi, giả vờ lơ đãng bổ sung một câu, “Mọi hành động của tôi cũng không cần báo cáo hết cho Chu Hoài An.”

Cố Sâm sửng sốt, suýt nữa đã đụng vào chiếc xe phía trước, anh ta giẫm mạnh chân phanh lại.

Khóe miệng Chu Từ Lễ cong lên một độ cong không thể nhìn được, con ngươi hẹp dài nheo lại, gần như là nháy mắt, sự lạnh lùng và không khoan nhượng trong mắt đã rút đi, chuyển thành ý cười ôn hòa, “Lái xe phải chú ý phía trước, đừng nhìn tôi mãi.”

Lòng Cố Sâm vẫn còn sợ hãi, một lần nữa khởi động xe.

Người này, cực kỳ đáng sợ.

***

Sau khi Lục Nghi Ninh thức dậy liền đến trung tâm thương mại mua một ít quà, rồi về phòng làm việc chuẩn bị phân phát mấy thứ cho nhân viên. Bước vào khu làm việc, một đám nhân viên nữ đang tụ lại một chỗ xem điện thoại, không chú ý đến bà chủ phía sau.

“Đây là tổng tài mới nhậm chức của Universe hả? Mẹ ơi đẹp trai quá!!”

“Cái chân, cái eo, cái mông này, a, tôi chết mất —”

Lục Nghi Ninh nhíu mày, cô đã sớm biết sẽ có một ngày như thế, người đàn ông cô muốn kim ốc tàng kiều sẽ rực rỡ xuất hiện trong tầm nhìn của công chúng, bị một đám hoa si gặm sạch sẽ.

Nhưng mà giây tiếp theo, có người nhỏ giọng nói: “Nghe nói vị này chỉ là con riêng của Chu gia thôi, nếu không phải do tổng tài tiền nhiệm có bệnh cần tĩnh dưỡng thì vị kia của Chu gia sẽ không chấp nhận anh ta.”

Những người khác hô lên, nói thảm thật.

Lục Nghi Ninh im lặng đứng một bên không nói chuyện, cô biết rõ nhiều lời cũng vô ích. Mặc dù giải thích để bọn họ tin nhưng bên ngoài còn có rất rất nhiều người, cô căn bản không có biện pháp chặn hết miệng họ lại.

A Thấm đã từng gặp Chu Từ Lễ nên không khỏi nhíu mày lạnh giọng phản bác: “Đều là tin đồn cả, đồ ngốc mới tin.”

Lục Nghi Ninh cười khẽ, đặt quà trong tay lên bàn, đi đến văn phòng.

Qua tết Nguyên Đán, lịch hẹn trước dần chật kín, các nhãn hàng đều mời chụp ảnh cho bìa tạp chí số mới.

Lục Nghi Ninh chống cằm phân công nhiệm vụ, điện thoại vang lên, Lâm Gia gọi đến.

Cô bắt máy, bên kia mở miệng trước, “Nghi Ninh, chiều nay tớ và A Hồi sẽ đến Mỹ, có lẽ một thời gian rất dài sẽ không về nước.”

Lục Nghi Ninh sửng sốt, “Hay là hết năm hãy đi?”

“Không được, hai bọn tớ muốn ra ngoài chơi trước khi giai đoạn trị liệu tiếp theo bắt đầu.”

“Được rồi, vậy tớ đến tiễn hai người ra sân bay?” Cô có chút lo lắng, cũng hơi tiếc nuối.

Lâm Gia tạm dừng một lát, “Được.”

Sau khi Chu Hồi xuất viện liền ở trong nhà của mình, gần với nhà cũ của Chu gia, cô lái xe qua đó, đây là một biệt thự nhỏ bốn tầng tách biệt, thiết kế theo phong cách Bắc Âu.

Lục Nghi Ninh dừng xe, gọi điện thoại cho Lâm Gia, không tới vài phút, cổng biệt thự mở ra, mấy người hầu cầm hai vali hành lý ra, phía sau là Lâm Gia và Chu Hồi

So với trước đó, sắc mặt Chu Hồi đã tốt hơn rất nhiều, có lẽ là do không cần chịu nhiều áp lực nữa nên sống rất tự tại nhàn nhã.

Sân bay ở phía Tây thành phố, đường cũng không xa.

Dọc đường đi trong xe rất im lặng, Lục Nghi Ninh không chủ động mở miệng, cho đến khi đưa bọn họ đến chỗ gửi hành lý ký gửi để lấy vé lên máy bay, sắp qua cửa kiểm tra an ninh, cô mới giữ chặt cánh tay Lâm Gia, “Phải đi rất lâu à?”

Lâm Gia xoay người, ôm lấy cô nhỏ giọng nói: “Tớ vẫn luôn nghĩ, đi cùng với anh ấy thì đến đâu cũng được.”

Hốc mắt Lục Nghi Ninh ẩm ướt, giọng run rẩy, “Tớ biết rồi.”

Lâm Gia buông cô qua, lùi về sau khoác tay Chu Hồi, “Lần sau gặp mặt, có lẽ là trong hôn lễ của cậu và Chu Từ Lễ.”

Chu Hồi nghiêng đầu, gật đầu thừa nhận, “Chúng ta cần phải có mặt.”

Đây cũng xem như là một lời hứa hẹn.

Lục Nghi Ninh yên lặng nhớ kỹ, giả vờ hung dữ cảnh cáo bọn họ: “Đến lúc đó hai người phải tới đấy.”

Đã sắp đến giờ cất cánh, nhìn hai người đi qua cổng kiểm tra an ninh cho đến khi hai bóng dáng đã lẫn vào trong đám đông không nhìn được nữa, cô mới buông đôi môi bị cắn chặt ra, thì thào nói thêm một câu:

“Một người cũng không được thiếu.”

***

Khi Chu Từ Lễ về đến nhà là 11 giờ khuya, đèn trong phòng khách không mở, tối như mực không thấy rõ bóng người. Một cục bông mềm mại cọ cọ vào chân anh rồi phát ra tiếng mèo kêu.

Chu Từ Lễ mở đèn ở lối đi lên, dựa theo ánh đèn mỏng manh thấy được cô gái đang ngủ trên sô pha, dây thần kinh căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng.

Anh cúi người đổi giày, lại ngẩng đầu, Bảo Bối vừa rồi còn quấn bên cạnh anh đã nhảy lên sô pha, nâng bước chân kiêu căng đi về phía người đang nằm sấp.

Chu Từ Lễ đi đến sô pha ôm Bảo Bối lại, “Đừng làm phiền đến cô ấy.”

Lục Nghi Ninh vừa mở mắt ra, đập vào mắt là cảnh tượng này. Người đàn ông mặc tây trang màu đen ôm lấy con mèo, miệng lẩm bẩm, giọng điệu ôn hòa không giống cảnh cáo tí nào.

Chu Từ Lễ đặt mèo vào ổ, vừa xoay người lại phát hiện người trên sô pha đã ngồi dậy, cô đang dùng một loại ánh mắt rất hứng thú nhìn anh.

Lục Nghi Ninh rất tự nhiên giang hai tay ra, muốn anh ôm.

Chu Từ Lễ đứng tại chỗ không nhúc nhích, bày ra biểu cảm vô cùng ghét bỏ.

“?”

“Anh đây là có tiền rồi, chơi chán nên muốn đổi bạn giường à?”

Lục Nghi Ninh nghiến răng nghiến lợi giơ nắm tay lên thị uy.

Chu Từ Lễ đứng dậy ngửi ngửi quần áo, “Đêm nay xã giao, cả người toàn mùi thuốc, anh đi tắm cái đã.”

Lục Nghi Ninh miễn cưỡng chấp nhận lý do này, cô mở TV lên xem 《 Đại Tần  》 mới bắt đầu chiếu, về phần chế tác hậu kỳ thì trong nước nhanh hơn nhiều, trong 4 tháng đã lên màn ảnh, hơn nữa cũng không làm ẩu.

Mới xem được một nửa, Chu Từ Lễ đi ra khỏi phòng ngủ chính, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lục Nghi Ninh, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy cô.

Hệ thống sưởi trong phòng đang mở, anh chỉ mặc một cái áo tắm dài duy nhất, vạt áo mở rộng để lộ một mảng da thịt màu mật ong.

Lục Nghi Ninh bắt lấy vạt áo anh, kề sát vào, “Để em ngửi xem có mùi gì không.”

Chu Từ Lễ rũ mắt, mặc cho cô quậy phá, ngọn lửa không tên trong người bị cô trêu chọc đến bùng lên, sau đó bị buộc phải kìm lại.

Lục Nghi Ninh ngồi lên người anh, có ý xấu cắn vào yết hầu đang lăn lộn, cô vươn đầu lưỡi ra thử liếm liếm, rồi cảm thấy đối phương đột nhiên khựng lại.

Lục Nghi Ninh đã chắc chắn rằng tên đàn ông đứng đắn này sẽ không chiến một trận hăng hái với cô rồi.

Lá gan lập tức lớn lên, ngón tay đi vào trong vạt áo, lơ đãng tháo dây lưng áo tắm ra, đụng đến chỗ nóng bỏng ở bụng.

Chu Từ Lễ căng thẳng, bắt lấy bàn tay đang quậy phá của cô, “Nghi Ninh, đừng quậy.”

Lục Nghi Ninh lần này vô cùng ngoan ngoãn, leo xuống người anh, không biến sắc bắt đầu chăm chú xem TV.

Một khi đã chuyên tâm làm chuyện gì đó.

Cô phát hiện lực chú ý sẽ bị vô số chi tiết hấp dẫn.

Bộ râu giả của Tống Diễm nhìn rất thật.

Kỹ xảo câu dẫn của các phi tần vô cùng tài tình, quyến rũ nhưng không lẳng lơ.



Lại ví dụ như, tiếng thở dốc của người đàn ông bên cạnh ngày càng dày đặc, rồi đứng dậy đi đến phòng ngủ chính.

Ngày mai nghỉ làm, đã đồng ý với Lục Bá Nguyên là sẽ về nhà ăn cơm.

Lục Nghi Ninh tắt TV, đi theo sau anh vào phòng chuẩn bị ngủ. Kéo chăn bọc mình lại, vùi đầu vào bên trong nhịn cười

Tiếng nước bên tai dừng lại, Chu Từ Lễ lau khô người ra khỏi phòng tắm. Anh muốn xốc một góc chăn lên nhưng không được, lực tay liền tăng thêm một chút, trực tiếp kéo người bên trong ra bên cạnh mình.

Lần này Lục Nghi Ninh không nhịn được nữa, nhìn thấy khuôn mặt đen thui của anh liền cười ra tiếng.

“Cái này xem như là quà năm mới đi.” Cô ngồi nửa người dậy xoa xoa mái tóc ướt sũng của anh, “Năm mới vui vẻ.”