Sau khi kết hôn, Lục Nghi Ninh muốn quay về phòng làm việc đi làm, một tuần đấu trí trôi qua, Chu Từ Lễ không hề nhượng bộ. Vì thế, Lục tiểu thư bị uy hiếp địa vị trong gia đình quyết định chiến tranh lạnh với Chu tiên sinh.
Vốn dĩ những buổi sáng trước, Lục Nnghi Ninh sẽ chọn cà vạt thay ông xã nhà mình rồi thắt cho anh. Nhưng hôm nay nghe thấy tiếng động người bên cạnh thức dậy, cô liền ngồi dậy tựa vào đầu giường, nhìn anh đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, mười phút sau đi ra.
Chu Từ Lễ giơ tay cởi dây áo ngủ, cảm nhận được phía sau có một ánh mắt nóng hổi, động tác của anh khựng lại một chút, chậm rãi quay đầu, “Có cần anh cởi tao nhã chút không?”
Để em thưởng thức một phen.
Tầm mắt Lục Nghi Ninh không mảy may di chuyển, nhưng cũng không nói gì, ý bảo anh có thể làm tiếp.
Chu Từ Lễ khẽ nhướng mày, cong tay cởi dây áo bên thông, áo ngủ dài rơi xuống bả vai, để lộ một mảng lớn da thịt màu mật ong. Vai dài eo nhỏ, đường cong đẹp đẽ.
Tầm mắt Lục Nghi Ninh dời xuống theo độ trượt của áo tắm, lướt một vòng quanh nội y của anh, tự động đánh giá từng chỗ một, chân của người này không thô, thẳng tắp nhưng mạnh mẽ.
Xương bánh chè nổi lên, như hấp dẫn người ta chạm vào.
Lục Nghi Ninh bĩu môi, chui vào chăn.
Chu Từ Lễ mặc áo đi đến trước mặt cô, cúi người kéo góc chăn ra, vừa mới thấy được nửa khuôn mặt, cô gái đã bực bội kéo lại. Nhìn gì mà nhìn, anh có cho em ra ngoài làm việc đâu!
Hàng mi Lục Nghi Ninh run rẩy, tức giận nghiêng người đưa lưng về phía em.
Gần đây Chu Từ Lễ đọc không thích sách liên quan đến mang thai, trong đó nói trong thời gian mang thai sẽ làm cảm xúc thay đổi kịch liệt,, anh rũ ắt giơ tay ôm người trong chăn.
Đặt trên đùi mình, ngồi xong.
Lục Nghi Ninh không ngờ anh lại trực tiếp như thế, theo bản năng ôm cổ anh, “Anh làm gì đó!”
Lục Nghi Ninh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh giãy dụa muốn đi xuống, ngược lại càng bị ôm chặt hơn. Cô bất đắc dĩ gục đầu xuống, “Anh bị muộn rồi, nhanh đi làm đi.”
Chu Từ Lễ không nhanh không chậm kéo vạt áo mở rộng của cô lại, “Không được, trong sách nói phải dỗ dành cảm xúc của phụ nữ có thai.”
“…”
“Nếu không sẽ dễ trầm cảm.”
Lục Nghi Ninh: “Em chỉ nghe nói trầm cảm sau khi sinh thôi, bây giờ em mới có một tháng.”
“Trước khi sinh cũng sẽ trầm cảm.” Chu Từ Lễ thản nhiên nói, “Ví dụ như ông xã không cho đi làm, em suy nghĩ lung tung.”
Bị chọc vào tâm sự, Lục Nghi Ninh ghé vào vai anh, “Ba Chu, em ở nhà rảnh rỗi đến mức dài lông rồi này.”
“Để anh kêu Ôn Lan đưa Bảo Bối về.” Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho cháu nhỏ.
Vừa gọi điện thoại xong, Lục Nghi Ninh tụt xuống đùi anh, thở dài môt hơi.
Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.Sáng sớm, Chu Ôn Lan cầm vali mèo đến biệt thự gần biển, khi được dì giúp việc đưa vào, Lục Nghi Ninh đang có vẻ mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc, ước gì thành tiên ngay tại chỗ.
“Biểu cảm này của cô, là không muốn gặp tôi bao nhiêu thé.”
Chu Ôn Lan mở vali thả Bảo Bối ra, lần đầu tiên nó đến biệt thự này, cứ ngửi mùi khắp nơi, mèo đi đến nơi xa lạ cảm xúc quá không ổn định, cọ đến bên cạnh Lục Nghi Ninh cảm thấy là người quen mới phe phẩy đuôi ngẩng đầu lên.
Chào hỏi với cô.
Lục Nghi Ninh ôm Bảo Bối lên đùi, lời ít ý nhiều kể lần đấu trí gần nhất với Chu tiên sinh và kết quả thảm bại của cô.
Chu Ôn Lan lười biếng dựa vào sô pha, “Chú ấy không ăn cứng, thì cô đổi mềm đi.”
Lục Nghi Ninh sáng mắt, “Có ý gì?”
“Chiến tranh lạnh không phải biện pháp, Chu Từ Lễ không ăn chiêu nầy.” Biểu cảm của Chu Ôn Lan rất nguy hiểm, “Tôi hỏi cô, ưu thế của phụ nữ là gì?”
Lục Nghi Ninh càng nghe càng không hiểu, “Là sao?”
Chu Ôn Lan đột nhiên cảm thấy câu “Phụ nữ mang thai ngốc ba năm” không phải lời đồn, “Phụ nữ trời sinh nũng nịu, cô cứ dây dựa, nói lời dễ nghe xin chú ấy là được.”
Lục Nghi Ninh bán tín bán nghi, “Sao anh biết sẽ hữu dụng?”
Chu Ôn Lan gãi gãi cằm, “Tôi có một biệt danh.”
“?”
“Tên là Thiếu phụ chi hữu (bạn thân của phụ nữ có chồng).”
Lục Nghi Ninh cẩn thận đánh giá diện mạo hơi cợt nhả nhưng vô cùng ngoan ngoãn của anh ta, chậc một tiếng, “Thiếu phụ chi hữu, danh bất hư truyền.”
Buổi trưa cùng ngày, Lục Nghi Ninh đeo tạp dề vào bếp.
Dì phụ trách nấu cơm trong nhà thấy vội vàng đuổi cô ra ngoài, “Mùi khói dầu trong bếp rất nặng, cháu không chịu nổi đâu.”
Matwtj Lục Nghi Ninh không quá tự nhiên, “Cháu muốn tự tay làm cơm cho Chu Từ Lễ.”
Dì ấy lập tức hiểu ngay: “Cơm tình yêu phải không, tuy dì không hiểu tình hú của mấy đứa, nhưng cũng biết không ít.”
Hai má Lục Nghi Ninh đỏ lên, đi đến tủ lạnh lấy vài đồ ăn ra, sau đó đặt hướng dẫn làm cơm hộp lên bàn. Nhặt rau, chuẩn bị nguyên liệu, nấu nước.
Phải bỏ nguyên liệu vào, trong hướng dẫn chỉ nói bỏ nhiều hoặc ít, trong bếp không có cân. Cô chỉ có thể nhìn người trong video thả bao nhiêu rồi cầm thìa múc một miếng rất “thích hợp” bỏ vào đồ ăn.
Thành phẩm coi như có thể vào mắt.
Tài xế lái xe đưa cô đến công ty, trước khi đi đã gọi cho Chu Từ Lễ. Mỗi lần Lục Nghi Ninh ra ngoài, anh đều kêu làm như vậy.
Địa vị trong gia đình của Lục tiểu thư thoạt nhìn rất cao cao tại thương, nhưng thật chất lại bị Chu tiên sinh vô tình nghiền áp.
Chu Từ Lễ đã kêu Cố Sâm ở dưới lầu chờ, vào thang máy lên văn phòng tổng tài tầng cao nhất. Ở khu làm việc có mấy thư ký nữ trẻ tuổi đang ngồi, co mấy cô gái mới tới không nhịn được đánh giá.
Đều bị Cố Sâm bên cạnh Lục Nghi Ninh đuổi về.
Lục Nghi Ninh đẩy cửa vào văn phòng, để lại Cố Sâm đang cảnh cáo thư ký nọ rằng cố nén lòng hiếu kỳ, nếu không người kế tiếp bị sa thải là cô đó.
Chu Từ Lễ ngồi bên cạnh xử lý công việc, văn kiện trong tay chồng chất như núi. Sau khi Universe rớt giá cổ phiếu thì bị thiệt hại nghiêm trọng, phải bán rất nhiều công ty con ăn bám mới có thể hồi máu.
Lục Nghi Ninh cầm đồ trong tay đặt lên bàn ở khu tiếp khách, ngồi xuống trước mặt anh. Không lên tiếng, chỉ im lặng chống đầu nhìn anh.
Chu Từ Lễ ngẩng đầu, có hơi buồn cười, “Sao lại đến công ty?”
Lục Nghi Ninh không cẩn thận nói ra lời trong lòng, “Em rảnh mà.”
Bỗng cảm thấy giọng điệu này quá cứng rắn, cô liền học mấy cô gái nũng nịu trong phim mà mềm mại nói, “Ông xã, không phải là do nhớ anh à.”
Chu Từ Lễ xoa xoa mi tâm, quả thật không muốn nhìn cô. Vì vậy nhịn cười đề nghị: “Nghi Ninh, loại giọng này không hợp với em.”
“…”
Lục Nghi Ninh cũng thấy rất khác người, cô ho nhẹ một tiếng trở về bình thường, “Em thấy anh quá vất vả, nên tự tay — Làm đồ ăn đưa đến cho anh.”
Sao Chu Từ Lễ có thể không nghe ra cô cố ý nhấn mạnh hai chữ, cũng đoán được mưu đồ của cô. Nhưng anh không biểu hiện quá rõ ràng, nếu không cô lại xù lông.
Anh cong môi, ôn hòa nói: “Được, đợi anh xem văn kiện xong sẽ ăn.”
Lục Nghi Ninh đờ mặt, chỉ có thế thôi? Chẳng lẽ không định nói chút gì với cô sao, ví dụ như xuống được phòng bếp thì nhất định có thể khiêng được camera, ở nhà cũng rảnh rỗi nên anh đồng ý cho em đi làm chẳng hạn.
Chu Từ Lễ xoa xoa góc giấy, ý cười tràn đầy, “Cảm ơn bà xã, sau này không cần vất vả vậy đâu.”
Lục Nghi Ninh: “… Không sao cả, em nên làm mà.”
Thời gian nghỉ giữa trưa, Chu Từ Lễ mở hộp cơm Lục Nghi Ninh làm ra, tầng trên cùng có một cái trứng chiên, đồ ăn phía dưới kết hợp nhìn rất ngon miệng.
Lục Nghi Ninh ăn cơm xong lại đến, “Anh nếm thử đi, không ăn được thì đừng miễn cưỡng.”
Chu Từ Lễ cúi đầu ăn một miếng trứng, nâng mắt đối diện vơi ánh mắt hưng phấn muốn được khen của cô gái. Anh nuốt đồ ăn, nói: “Hương vị không tồi.”
Lục Nghi Ninh phúc chí tâm linh: “Vậy mai em sẽ làm nữa.”
Chu Từ Lễ chống tay, tay lướt qua nửa cái bàn khẽ chạm vào gáy cô, “Ở nhà thật sự rất chán?”
Lục Nghi Ninh chớp mắt vài cái, ừm một tiếng, “Chỉ có em và dì giúp việc, mỗi ngày chỉ có thể xem TV chơi điện thoại, anh nói xem có chán không?””
Chu Từ Lễ vuốt gò má của cô, đong đầy ý cười: “Muốn trở lại làm việc?”
Mắt Lục Nghi Ninh sáng lên, gật đầu không chút do dự: “Anh sẽ thả em ra ngoài?!”
Người đàn ông nghiêng đầu chăm chú nhìn cô vài giây, “Em hạ quyết tâm muốn ra, anh cũng không ngăn được.”
Lục Nghi Ninh thấy anh chấp nhận liền vui vẻ nghiêng người hôn lên cằm anh, hơi có ý trừng phạt cắn da thịt mềm mại.
Ai bảo anh không đồng ý sớm này! Hại cô ở nhà buồn bã một tuần liền, rảnh rỗi sắp sinh bệnh đến nơi.
Chu Từ Lễ cảm nhận được răng ranh cô cọ qua cằm mình, không đau, chỉ có hơi nhột.
Lục Nghi Ninh đắn đo giữa hai nơi nhạy cảm của anh, một là cằm, cái còn lại là yết hầu. Nơi gợi cảm nhất của đàn ông., mỗi lần cô hôn hay chạm phải, Chu Từ Lễ lập tức căng chặt lên.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Cô đang chơi đùa hăng say, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Cố Sâm đang định hỏi có cần gọi đồ ăn bên ngoài không, ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng… ngược cẩu như thế.
Lục Nghi Ninh trực tiếp vùi mặt vào ngực Chu Từ Lễ, giơ tay chỉ chỉ cửa ý bảo nhanh kêu anh ta ra ngoài.
Cố Sâm nhìn thấy dấu răng trên cằm của ông chủ nhà mình, anh ta ho nhẹ một tiếng: “Chiều nay còn có cuộc họp, xin đừng gặm mặt.”
Lục Nghi Ninh: “…”Ngày đầu tiên Lục tiểu thư đi làm lại, phát hiện trong văn phòng mình có thêm môt cái bàn làm việc. Bên trên rỗng tuếch, sạch sẽ đến nỗi một hạt bụi cũng không thấy.
Lục Nghi Ninh gọi điện thoại nội bộ gọi trợ lý Lâm đến, “Bàn này là cho bà chủ mới à?”
Lâm Tấn An gãi gãi cái trán đã sắp hói của mình, “Là Chu tiên sinh ạ, anh ấy nói sẽ bớt thời gian đến đây ngồi.”
Lục Nghi Ninh trợn to mắt, “Thật sự chỉ đến đây ngồi?”
Lâm Tấn An nở nụ cười chuyên nghiệp, trước khi Chu tiên sinh đến nhất định đã thương lượng với chị Lục rồi, chị ấy nói cứ như mình không biết vậy á.
“Bà chủ, hai vợ chồng chị muốn cùng nhau ngược cẩu à? Em không đồng ý.”
Lục Nghi Ninh thật sự là không biết, “Kéo cái bàn này ra ngoài cho tôi, nhìn chướng mắt.”
Lâm Tấn An vẫn đứng yên tại chỗ một lát, phía trước là bà chủ phát tiền lương cho cậu ta, phía sau là chồng bà chủ có thể cho bọn họ ưu đãi. Cẩn thận nghĩ nghĩ, quyết đoán chọn bảo vệ tiền lương.
Sau khi bàn bị dời đến khu làm việc, cửa văn phòng đóng lại.
Lục Nghi Ninh thoải mái ngồi vào bàn mở máy tính lên, mở bản ghi chép công việc mấy ngày nay trong hệ thống, gần đây chụp ảnh đang là mùa ít khách, chỉ có mấy người chụp ảnh.
Không đến phiên cô ra trận.
Buổi chiều có trang bìa của một ngôi sao cần chụp, A Thấm phụ trách, Lục Nghi Ninh đi đến phòng chụp ảnh. Bà chủ đã lâu không xuất hiện, nhân viên có hơi lười biếng, cô lại bỗng xuất hiện cứ như là điều ra, làm đám cô gái nọ trừng lớn mắt sợ sai sót.
Nhưng mà, Lục tiểu thư chỉ là muốn đến chụp một bộ ảnh, rồi kiểm tra camera bảo bối của mình thôi.
A Thấm chào đói: “Chị, sao chị lại đến phòng làm việc thế?”
“Rảnh rỗi đến sợ, tới đi làm.” Lục Nghi Ninh cười cầm máy móc trong lòng của cô nàng, “Ảnh này giao cho tôi đi, em đi nghỉ ngơi.”
A Thấm vội vàng lui về sau mấy bước, “Chị, chị đừng làm em sợ được không? Chị đang có thai đừng có chạm vào máy móc chứ.”
Lục Nghi Ninh vừa định mở miệng, Lâm Tấn An đã đi ra cắt ngang, trong một tuần cô không trở đây, tuyệt đối trợ lý Lâm béo hơn mười cân.
Sống rất thoải mái.
Lâm Tấn An ổn định hơi thở, “Chu tiên sinh đến đây, gọi chị qua đó.”
Lục Nghi Ninh nhìn thời gian, 4 giờ, là Chu Từ Lễ tan làm trước hay là trực tiếp không đến công ty?
Trở lại khu làm việc, liền thấy người đàn ông tựa vào cái bàn bị khiêng ra, bên cạnh có Cố Sâm đi theo, trong tay trợ lý Cố đang cầm một chồng văn kiện.
Lục Nghi Ninh đi qua nhỏ giọng hỏi: “Giờ này không phải anh nên ở công ty à?”
Chu Từ Lễ đứng thẳng người lên, lướt qua cô gái trước mặt nói với Lâm Tấn An: “Làm phiền khiêng cái bàn này vào.”
Lục Nghi Ninh lập tức ngăn cản: “Từ từ —”
Chu Từ Lễ rũ mắt, “Sao vậy?”
Lục Nghi Ninh kéo cánh tay anh, liếc nhìn đám nhân viên đang tò mò, “Anh đang chê văn phòng mình không đủ rộng nên tới chen chúc với em hả?”
Chu Từ Lễ thản nhiên cười cười, “Anh đồng ý cho em ra ngoài làm việc, nhưng anh sẽ lo lắng.”
Ngụ ý là, chỉ có như thế mới có thể làm anh yên tâm.
Trông coi, bảo vệ. Từ nào cũng không dễ nghe.
Lục Nghi Ninh co giật, hít một hơi kéo góc áo anh, “Ông xã, anh tốt nhất, mau trở về làm việc đi.”
Tiếng kêu mềm mại của cô làm chút hờn dỗi từ sáng tới giờ của Chu Từ Lễ đột nhiên biến mất.
Ở công ty đối mặt với đám người bảo thủ, thỉnh thoảng lại có đám chú bác đi tìm anh tranh tài sản.
Anh cũng có tư tâm, đến đây có thể thoát khỏi đám người kia.
Chu Từ Lễ khẽ nhéo gáy cô, cúi người tựa vào bên tai cô trấn an: “Anh sẽ không thường xuyên đến, chỉ thỉnh thoảng đến thăm em thôi.”
Lục Nghi Ninh nửa tin nửa ngờ: “Thật à?”
Chu Từ Lễ nhếch môi cười nói: “Anh có gạt em bao giờ đâu?”
Lục Nghi Ninh cắn răng, xoay người ra hiệu Lâm Tấn An khiêng bàn vào văn phòng. Đám nhân viên còn lại hai mặt nhìn nhau, bà chủ luôn luông cứng rắn không ngờ lần này lại dễ dàng thỏa hiệp như thế!
Định nghĩa “thỉnh thoảng” trong nhận thức của Lục Nghi Ninh, là một tuần nhiều nhất hai lần.
Nhưng mà, trong năm ngày nay, mỗi ngày Chu Từ Lễ đều đúng giờ đến văn phòng cô, cô phát hiện hình như nhận thức của mình đã bị Chu tiên sinh làm thay đổi mạnh mẽ.
Cho đến khi qua một tuần, Lục Nghi Ninh ngoài cười trong không cười đập tay lên bàn.
Thỉnh thoảng cái rắm.
Cô bị lừa rồi:).Năm nay nơi tổ chức giải thưởng Nhiếp ảnh là thành phố S, năm trước Lục Nghi Ninh là nhiếp ảnh gia xuất sắc nhất nên được mời tham gia làm người giao trải.
Đây là lần đầu tiên A Thấm tham gia, mục tiêu là bắt được giải nhiếp ảnh gia mới xuất sắc nhất.
Giải thưởng Nhiếp ảnh hợp tác với Universe, địa điểm trao giải là trên hòn đảo ngoài biển. Không lâu trước đó từng tổ chức hôn lễ, phần lớn đồ còn chưa dỡ bỏ.
Lễ trao giải bắt đầu lúc 6 giờ tối, Lục Nghi Ninh rời khỏi hội qusn mới của Tony, đứng ở ven đường chờ xe Chu Từ Lễ phái đến.
Chỉ vài phút sau, một chiếc xe màu đen có rèm che dừng trước cửa. Cửa ghế sau bị đẩy ra, Chu Từ Lễ mặc tây trang xanh đậm xuất hiện, tóc chải hết ra sau đầu, khí chất cao quý hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lục Nghi Ninh nhìn anh, hình như thiếu cái gì đó. Tập trung nhìn lại, cổ áo rỗng tuếch, người đàn ông luôn luôn không thích cà vạt hôm nay vẫn quyết định một phút trước khi lên đài mới thắt.
Ngồi vào xe, Lục Nghi Ninh nhặt cái cà vạt bị vô tình vứt một bên.
“Hôm nay không giống bình thường, chỉ cần vào sân sẽ có truyền thông quay chụp.” Cô tự tháo nút thắt cà vạt, “Anh lại là đối tác lớn, nhất định ống kính sẽ dừng trên người anh vài phút.”
Chu Từ Lễ nhíu mày, kéo vạt áo sơ mi dựa gần vào cô. Khoảng cách giữa hai người gần lại trong nháy mắt, anh rũ mắt nhìn cô gái gần trong gang tất, đêm nay cô trang điểm hơi đậm, đôi môi hiện lên màu sắc xinh đẹp khiến người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
Trên thực tế anh cũng làm vậy. Thừa dịp Lục Nghi Ninh không chú ý, Chu Từ Lễ cúi đầu khẽ cắn môi dưới của cô, đầu lưỡi đảo qua lớp son trên môi, có một hương vị nói không nên lời.
Lục Nghi Ninh hít thở không thông, giơ tay đẩy vai anh, trong mắt cũng có vài phần dục vọng.
Trên khóe miệng người đàn ông có một vết son.
Cô chớp mắt mấy cái, dùng ngón tay lau vết son kia.
Chu Từ Lễ liếm liếm môi, dáng vẻ chưa đủ thèm.
“Son môi lần này cũng trôi?”
Lục Nghi Ninh dứt khoát liếm hết số son còn lại trên môi, kéo tấm ngăn trong xe xuống, suy nghĩ muốn làm xằng làm bậy nảy ra trong đầu.