6. Chân tướng Không bao lâu sau, chuyện tham ô bị bóc trần, Chu Nguyên bị xét xử nghiêm trị. Hương Duyên Tử đã sớm rời khỏi khu vườn Tây Hồ của y, nhưng cũng không muốn quay lại phủ đệ tri châu, xin được trở về nhà cũ của cha mẹ ở. Thẩm Cấu giữ lại, thấy nàng khăng khăng, cũng đành chấp thuận thỉnh cầu của nàng, cho nàng về nhà.
Hương Duyên Tử cự tuyệt tài vật Thẩm Cấu tặng, thủ giữ mấy mẫu ruộng cằn của nhà mình, may vá thêu thùa sống qua ngày, cũng không nghe ai bàn bạc hôn nhân nữa, lòng như nước lặng. Cho đến một ngày, hàng thủ nhạc phường Nguyễn Huyền Vi gõ cửa nhà nàng.
“Thẩm tri châu bệnh nặng, muốn gặp cô.”
Hương Duyên Tử cả kinh, vội hỏi là bệnh gì, Nguyễn Huyền Vi nói: “Hôm nay ngài ấy chủ trì công trình đào giếng, dẫn nước Tây Hồ vào thành Hàng Châu, thuận tiện cho trăm họ. Ngày đêm không nghỉ, cuối cùng đổ bệnh. Cũng giống như lần trước, váng đầu hoa mắt, tức ngực nôn mửa. Thuốc thang không có hiệu quả, ngài ấy bèn mời vị cao tăng Văn Tiệp đại sư xem bệnh cho ngài ấy khi trước đến. Đại sư nói độc tố lần trước còn sót lại không được lọc sạch, thành ra như giòi bọ đục xương, đợi đến lúc ngài lao lực thái quá sẽ phát tác.”
Hương Duyên Tử truy hỏi Văn Tiệp đại sư có cách nào chữa trị không, Nguyễn Huyền Vi lắc đầu: “Ông ấy nói loại độc này dược lí tuyệt diệu, ông ấy cũng không giải được.”
Hương Duyên Tử suy tư chốc lát, nói với Nguyễn Huyền Vi: “Tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu sách thuốc, tìm hỏi danh y, nếu kiếm được thuốc hay chữa bệnh cho tri châu thì làm phiền Nguyễn nương tử đưa cho ngài ấy.”
“Sao cô nương không tự đi đưa?” Nguyễn Huyền Vi hỏi.
Hương Duyên Tử nói: “Trở về ắt sẽ lại thành quân cờ của ngài ấy, lúc nào cũng bị ngài ấy nắm trong tay.”
“Cô hãy còn để bụng chuyện Chu Nguyên?” Nguyễn Huyền Vi thở dài, “Bằng vào sự cơ trí của Thẩm tri châu, nếu không nắm chắc mười phần có thể để cô toàn thân trở lui thì sao có thể đưa cô đến nhà Chu Nguyên.”
Hương Duyên Tử im lặng, Nguyễn Huyền Vi lại nói: “Cô quật cường, Chu Nguyên đa nghi, trong lòng ngài đều rõ cả, biết cô sẽ không bị tổn thương nên mới ra chiêu ấy. Mà nếu cô không tự mình chứng kiến tình hình trong nhà Chu Nguyên thì ngày sau xét xử y, e rằng khó tránh khỏi sẽ lại nghi ngờ Thẩm tri châu ôm lòng trả thù riêng.”
Câu này Hương Duyên Tử nghĩ thấy cũng có lí nên không cãi lại. Nguyễn Huyền Vi một lần nữa khuyên nàng về phủ tri châu, nàng vẫn lắc đầu: “Tri châu xử việc sáng suốt, trị gian trừ xuẩn hiệu quả rõ ràng, tôi rất bội phục. Nhưng thủ đoạn của ngài ấy quá lạnh lùng cứng rắn, có lúc khó tránh khỏi làm liên lụy đến người vô tội, đến nhà tôi cũng vì vậy mà gặp nạn… Mỗi lần nhớ đến chuyện năm đó, đều cảm thấy có bình phong ngăn cách với ngài, khó có thể vượt qua.”
“Tri châu cũng từng kể chuyện nhà cô với tôi…” Nguyễn Huyền Vi từ từ chìa tay ra trước mắt Hương Duyên Tử, kéo ống tay áo trên cánh tay ra, cho nàng xem vết thương ngang dọc chồng chéo trên đó.
“Hồi chung đụng với Nhậm Khang Ngao, hắn đánh chửi tôi là chuyện như cơm bữa. Trước khi hủy dung, tay chân cơ thể tôi đều đã từng bị hắn quất đánh, cắt cứa, nung đốt rất nhiều lần, cái cô thấy bây giờ chỉ là một bộ phận rất nhỏ, sau khi đánh chửi tôi, hắn thường sẽ lại ôm tôi đau khổ ăn năn, nói sẽ không như vậy nữa. Thế nên tôi đều khoan thứ, lần nào lần nấy đều nói với mình rằng đây là lần cuối cùng, chỉ cần tôi tha thứ cho hắn, hắn sẽ tốt hơn. Nhưng, cuối cùng…”
Nguyễn Huyền Vi cởi mạng che mặt ra. Hương Duyên Tử trông thấy một gương mặt mỹ lệ đã từng nay đáng sợ tột độ, có vài vết đao cắt lâu năm nom như cái miệng đang há ra, toét một nụ cười kỳ dị, có vài vết tích đã vá lại, nhưng lưu giữ màu sắc đen xám, giống như con rết nhiều chân, trái phải đan xen, cơ hồ không chỗ nào lành lặn.
“Năm đó tri châu giết hắn, tôi nghĩ đến tình cũ, từng rơi lệ cho hắn. Tri châu nói với tôi, kẻ này dạy mãi không sửa, không có lòng hướng thiện, đáng sợ hơn là còn có tài hoa. Bây giờ hắn còn chưa đắc chí mà đã làm xằng làm bậy đến mức này, ngày sau ra làm quan thì chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, khó bề khống chế. Hôm nay nếu không trừ, tương lai tất gây họa cho dân… Cô lớn lên bên công chúa, trong tầm mắt không chỗ nào không tốt đẹp, trước kia khó biết nỗi khổ nhân gian. Nhưng tri châu sinh ra trong đại gia tộc rắc rối phức tạp, từ bé đã phải đối mặt với đủ loại tranh đấu, thế nên nhìn người rất chính xác, phu nhân nguyên phối của ngài ấy không dưng qua đời tại nhà ở Tiền Đường, cũng chẳng biết là bị kẻ địch hay người nhà làm hại, bởi vậy nên ngài đối đãi với sự vật sự việc đều có thói quen nghĩ từ chỗ xấu trước… Ngài cũng tự biết những năm nay trị ác quyết liệt, gây thù chuốc oán quá nhiều, bởi vậy nên không thân thiết có chừng mực với cô, thật ra cũng là để bảo vệ cô.”
“Cô nói thủ đoạn tri châu lạnh lùng cứng rắn, dễ làm liên lụy đến người vô tội, nhưng hãy nghĩ kĩ lại xem, người bị liên lụy có thật là vô tội không?” Cuối cùng, Nguyễn Huyền Vi nói, “Người vô tội hiền lành chân chính, dẫu có ngộ thương ngài, ngài cũng chỉ cười một tiếng cho qua… Đối với cô chính là như vậy.”