Cô Thành Bế

Chương 128: Ngoại Truyện 2



1. Tân nương Cách lớp rèm sa lụa đỏ, chàng nhìn thấy nàng ngồi trước bàn trang điểm, con gái mười bảy mười tám, váy dài quét đất, đưa lưng về phía chàng, đang với tay gỡ chiếc miện tròn châu ngọc trên đầu.

Lần áo la thắm ống tay phải vì thế mà tuột xuống khuỷu tay, để lộ cổ tay nàng trắng trẻo nõn nà đeo xuyến chỉ vàng mảnh dẻ. Xuyến đeo chừng tám chín sợi, mỗi một sợi đều rất mỏng, lắc lư theo động tác nàng tháo trâm, phát ra những tiếng động trong trẻo nhỏ vụn, mà tư thế giương tay của nàng thì mềm mại đẹp đẽ khôn tả, ngón tay thon dài điểm nhẹ lên châu ngọc, chẳng khác nào thiên nga quay đầu rỉa lông.

Rốt cuộc cũng tháo được chiếc miện lộng lẫy xuống, xuyên qua tấm gương đồng trước mặt, nàng trông thấy bóng dáng chàng, bèn ngoái lại, lẳng lặng nhìn chàng chăm chú.

Rèm sa tán nhòa ánh nến long phượng bên cạnh nàng, khiến đốm lửa như tẽ ra ánh sáng bảy sắc huyền ảo, chiếu rọi gương mặt mộc đã lau rửa phấn hoa của nàng. Mắt nàng như sao lạnh, cằm hơi hất lên, không có trang sức hoa lệ vây cụm, cần cổ láng mịn nom duyên dáng lạ thường. Tư thế quay đầu này cũng khiến ngũ quan sườn mặt nàng thêm nổi bật rõ nét, thanh tú nhã nhặn, chưa đến gần mà như đã có thể ngửi thấy hương chi lan thoang thoảng nơi tay áo mép tóc nàng.

Về sau khi chàng hồi tưởng lại tất cả những tân nương trong đời, thực ra nàng cũng chẳng phải đẹp nhất trong số đó, vậy nhưng cái ngoái đầu ấy, làn thu ba trong vắt đủ để nhìn thấu nhân tâm thế đạo đã đậu lên người chàng ấy, lại trở thành kí ức chàng trọn đời khó quên.

Chàng hoàn toàn không ngờ rằng sẽ bắt gặp cảnh tượng như vậy. Mới nãy, đầu tiên là chàng nghe thấy anh họ hét một tiếng kinh hãi, sau đó thì thấy vị tân lang ấy chạy ào ra khỏi buồng động phòng, vượt tường đào tẩu, thế nên chàng vốn tưởng rằng ngồi trong buồng không phải yêu ma quỷ quái thì chí ít cũng là một Vô Diệm Mô Mẫu.

Khi ấy chàng mười một tuổi, phụ thân qua đời, chị họ của mẫu thân đón họ vào kinh sư ở một thời gian, tặng rất nhiều tài vật, có ý viện trợ. Giữa chừng, anh họ Lý Thực cưới vợ, vì chàng còn đang trong kỳ để tang, không tiện dự lễ nên mẹ chàng bảo chàng tránh trong hậu viện một ngày. Buổi tối sau khi tân nhân vào động phòng, phần lớn khách khứa đã giải tán, chàng mới dám đi ra, hóng gió dưới trăng trong vườn.

Sau thì nghe thấy anh họ cách đó không xa sợ hãi kêu.
Loading...

Chuyện này thật lạ lùng. Chàng không kìm nén được lòng hiếu kỳ, lặng lẽ dời bước dò về phía phòng tân hôn, vừa đi vừa nghĩ, anh họ xuất thân thế gian quan lại, hiện giờ làm thị cấm (*) trong cung, đã chứng kiến cảnh đời, cũng gan dạ sáng suốt, chẳng biết tân nương này có gì quái dị mà khiến gã kinh sợ đến thế.

(*) Chức quan nhỏ phục dịch trong cung cấm.

Song lại là như vậy.

Nàng tân nương thanh nhã kia ngó chàng một chốc rồi đứng dậy, chậm rãi đi về phía chàng, rèm sa vén lên, xuất hiện không một cách trở trước mặt chàng.

“Tiểu đệ đệ, cậu cũng là công tử nhà họ Lý à?” Nàng hỏi rất ôn hòa, ánh mắt nhìn chàng cũng muôn phần thân thiện.

Chàng lắc đầu, cụp mắt nhìn hoa văn linh chi mây tía thêu trên làn váy la vàng ánh kim của nàng, nói: “Tôi họ Phùng.”

“Vậy,” Nàng mỉm cười, hỏi rất lễ phép, “Cậu có thể dẫn tôi ra ngoài không, Phùng tiểu đệ?”

“Chị muốn đi đâu?” Chàng hỏi.

“Về nhà.” Nàng đáp rõ ràng, giải thích: “Lúc trước có khăn voan che mặt, tôi không biết đường. Cậu dẫn tôi tới cửa là được.”

Nàng định bỏ trốn về nhà mẹ đẻ đấy ư? Chàng nghĩ rồi lưỡng lự hỏi lại: “Cửa sau ấy ạ?”

“Ồ, không.” Nàng cười xua tay, “Cửa chính.”

Tân lang trèo tường đào tẩu, tân nương muốn công khai ra khỏi cửa chính về nhà mẹ đẻ, đại khái chẳng ai ngờ được rằng buổi cưới xin này sẽ có kết quả như vậy đâu nhỉ? Một ngày trước chàng còn tận mắt chứng kiến trưởng bối trong nhà khí thế ngất trời chuẩn bị hôn lễ, còn nghe cha mẹ Lý Thực ước ao miêu tả cảnh ngậm kẹo đùa cháu trong tương lai với mẹ mình.

Mơ hồ cảm thấy chỉ đường cho tân nương của anh họ về nhà mẹ đẻ có phần không ổn, song, khi ánh mắt chạm vào đôi con ngươi lúng liếng sóng nước của nàng, chàng lập tức cảm thấy mọi yêu cầu của nàng đều hợp lý.

Lúc dẫn nàng tới sảnh chính tiền đường thì gặp cha mẹ Lý Thực đang tiếp đãi mấy vị khách chưa đi, nàng chẳng sợ chẳng cuống, ung dung giơ tay ngang trán, bái biệt cặp phu phụ mới làm cha mẹ chồng mình nửa ngày này, thưa: “A ông, a cô, Lý lang giãi bày rằng thiếu niên hiếu đạo, không thích làm quan cưới vợ, hi vọng từ hôn, hiện đã bỏ tân nương rời đi. Tân nương không dám ngăn trở con đường tu đạo của Lý lang nên sẽ về nhà hầu hạ phụ mẫu bây giờ, mong ông cô bằng lòng lượng thứ.”

Nói đoạn, chẳng đợi cha mẹ chồng trả lời, nàng đã bình thân, vạt váy xoay tròn, đi về phía cửa chính trước ánh mắt trân trân kinh ngạc của tất cả mọi người ngồi trong sảnh.

Chàng rảo bước theo nàng ra cửa.

Lúc này, ngoài cửa đã đỗ sẵn một cỗ xe bò mà quý nữ kinh đô thường ngồi, người đánh xe là một thiếu niên phong nhã, da trắng mặt ngọc, tóc màu đen tím kỳ dị, vẻ mặt điềm tĩnh yên bình. Thấy tân nương, hai mắt thiếu niên vụt sáng, lập tức xuống xe lại đỡ.

Trên xe có người vén rèm, một tiểu cô nương xinh xắn thò đầu ra, tuổi chừng mười lăm, mười sáu, dung mạo yêu kiều, hai mắt long lanh ngó quanh ngó quất.

“Tào tỷ tỷ!” Cô cười gọi tân nương, vẫy tay tới tấp ra hiệu tân nương lên xe.

Tân nương đáp lời, nhưng không tới ngay. Thò tay vào trong tay áo, nàng tháo một sợi xuyến vàng xuống rồi đưa cho cậu bé bên cạnh: “Cho cậu đấy, Phùng tiểu đệ.”

Chàng xua tay, thoáng lui ra sau: “Tôi không cần.”

Nàng chẳng thu lại món quà trong tay: “Nhưng cậu đã giúp tôi, tôi muốn cảm ơn cậu.”

Chàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy, chị nhớ kĩ tên tôi là được.”

“Được.” Nàng cười khẽ nhận lời, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi tôn húy của công tử?”

“Tôi họ Phùng tên Kinh.” Chàng đáp, còn hơi lên giọng, “Kinh trong kinh kỳ.”

“Ừ, hạnh ngộ.” Thấy chàng đáp nghiêm túc như vậy, nàng không khỏi rộ cười, mà trong lúc chàng chăm chú nhìn nụ cười của nàng, nàng đã lặng lẽ kéo tay chàng qua, lồng sợi xuyến vàng lên cổ tay chàng, sau đó nhẹ dời gót sen, lên xe dưới sự dìu đỡ của thiếu niên kia. Lớp rèm mới rồi bị tiểu cô nương vén lên hạ xuống, thiếu niên đánh xe ra roi, xe bò lăn bánh, dần dần đi xa.

Bấy giờ, có người trong phủ đuổi theo ra, nhìn bụi mù sau xe nàng, muốn nói lại thôi, chỉ đành than thở: “Tính tình thế này… Dẫu sao cũng là tướng môn hổ nữ.”

Chàng từng được nghe, tân nương xuất thân danh môn, là cháu gái của vị tướng có công khai quốc Đại Tống, Tào Bân.

Trong tiếng thở dài quanh mình, chàng buông thõng ống tay áo, che đi sợi xuyến vàng trên cổ tay.

Đầu ngón tay quặp lại mò mẫm, chàng lẳng lặng chạm khẽ vòng kim loại xa lạ kia – nơi ấy như hãy còn sót lại hơi ấm bàn tay nàng – lại có phần khấp khởi vì đêm nay nàng không trở thành tân nương của anh họ mình.