Cô Thành Bế

Chương 130: Ngoại Truyện 2



3. Đầm mộng Tay áo đón gió, khăn vấn tung bay, Phùng Kinh hổn hển dồn dập, lại chẳng chịu ngưng nghỉ, guồng chân chạy dọc theo bờ nước, đuổi kịp con thuyền rồng đò hoa đang trôi về phía mây nước kia là mục tiêu mơ hồ của chàng.

Qua vị hòa thượng, chàng biết được thời gian nàng ngồi thuyền ra bắc, vốn tưởng mình có thể hờ hững dửng dưng, chàng còn cố ý mời hai người bạn thân tìm một chỗ rượu thuần cảnh đẹp, đối ẩm hành lệnh, ngâm thơ điền từ vào lúc đó, nguyên là cười nói không dứt, ngà ngà tựa lên lan can lầu cao, tựa hồ đã quên mọi thứ liên quan đến nàng. Song chính vào lúc ấy, bên cạnh chàng lại có ca kỹ gảy tỳ bà, ngâm nga hát câu: “Núi Ngô xanh, núi Việt xanh, ngọn núi đôi bờ đưa đón quanh, biệt ly ai thấu tình? Chàng buồn tênh, thiếp buồn tênh, dải “đồng” tết mãi vẫn chưa thành, triều dâng phẳng dòng kênh. (*)”

(*) Bài “Trường tương tư” của Lâm Bô, bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo.

Triều dâng phẳng dòng kênh.

Nụ cười chàng cứng lại, tâm trạng rối loạn, nhiệt độ sợi xuyến vàng trong ngực như đột ngột tăng cao, thiêu đốt ngay kề trái tim chàng.
Loading...


Người con gái hiểu chàng nhất trần gian một lần nữa sắp rời xa chàng. Ly biệt bữa này, thời gian đằng đẵng vắt ngang giữa họ có khi nào sẽ lại là một vòng mười năm? Hoặc giả, chàng sẽ không bao giờ được gặp lại nàng?

Chàng bỗng đứng bật dậy, không giải thích với bạn một chữ nào đã chạy tới chỗ thuyền khởi hành.

Thuyền lầu nàng ngồi đã rời bến, chàng bèn chạy băng băng dọc bờ men theo phương hướng thuyền đi. Mong cầu chi đây? Chàng chạy trong túy lúy, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, chỉ ra sức chạy, dùng tốc độ nhanh nhất rút ngắn khoảng cách với nàng.

Vạt áo sau lướt qua cỏ thơm trên bờ, giày vải chạm tới rau hạnh nhấp nhô trong nước, rẽ tách trùng trùng lau sậy, mặc sương trắng thấm đẫm áo quần, thậm chí chàng còn lội nước mà đi, nhưng nàng vẫn càng lúc càng xa, dềnh dàng trôi đi trong nước.

Nhìn ngấn nước con thuyền hoa chở nàng và cảnh xuân rực rỡ mà chàng cảm nhận được năm nay đồng thời biến mất nơi tận cùng khói sóng, rốt cuộc, chàng chán nản ngã xuống, nằm vùi trong hoa liễu lau sậy, hoang mang nhìn bầu không xanh ngắt phai màu trong đáy mắt mình, kiệt sức thiếp đi thật say.

Lại lần nữa có tri giác là khi chung quanh đã váng tiếng ếch nhái, đầu cành liễu đã treo trăng. Có người xách đèn lồng lại gần chàng, rọi ánh đèn lên mặt chàng.

Phùng Kinh cau mày, giơ tay che đi, mắt nhập nhèm mở hé, loáng thoáng phân biệt được trước mặt là bóng dáng một cô gái.

Là nàng sao? Chàng mơ hồ nghĩ, muốn nhìn rõ hơn nhưng ánh đèn nhức mắt, cộng thêm cơn say tàn dư trong cơ thể tấn công từng đợt, đầu óc hỗn loạn, đến nhấc mí mắt lên cũng thành chuyện khó khăn.

Sương trắng đẫm áo, buốt giá thấu xương. Chàng thấy lạnh, kế đó lại lờ mờ nhận ra sự vắng vẻ hiu quạnh của nơi này, không khỏi vươn tay về phía nguồn sáng kia như muốn bắt lấy sắc màu ấm áp của vầng sáng vàng chanh ấy.

Lúc này, cô gái nọ đang cúi người cẩn thận quan sát chàng, kề cận khá sát nên chàng có thể cảm nhận được hơi thở của cô mơn man gương mặt mình, là một mùi hương thiếu nữ trong veo.

Chàng vươn tay bắt lấy cổ tay cầm ngọn đèn lồng của cô, làn da cô trơn láng mịn màng, còn có hơi ấm chàng cần muốn. Chàng tức khắc phát lực kéo giật, cô gái kia sợ hãi kêu lên một tiếng, đèn lồng rơi xuống đất tắt ngấm, cô ngã nhào vào lòng chàng.

Chàng ôm siết lấy cô, vừa như mượn cô sưởi ấm, lại như muốn khóa cô trong lòng. Cô ra sức phản kháng, giãy giụa như một con nai sa phải bẫy thú. Động tác kịch liệt ấy và hơi rượu thuần tàn dư trong bụng chàng, một cách kỳ dị, đã cùng nhau khơi dậy dục vọng nơi chàng, cứ thế, hai đằng quấn quýt lăn lộn trong bụi hoa lau, kinh động hai, ba con âu cò đậu gần đó bay đi.

Tiếng chim chóc vỗ cánh bay rào rào làm cô gái sững sờ trong chớp mắt, mà bấy giờ, Phùng Kinh đã ôm eo ôm cổ cô, cúi đầu chớp mắt trên mặt cô, làm lông mi phe phẩy trên má cô êm ái.

Cô như bị điện giật, toàn thân run lên, mọi động tác ngưng bặt, bó tay chịu trói.

Môi chàng trượt qua gương mặt trơn bóng của cô, nhấm nháp hương con gái trên đôi môi mọng nước của cô, lại hôn một mạch tới vai cổ cô. Nhẹ nhàng ngậm lấy một mảnh da thịt tại đó, răng môi cọ mài lẫn nhau, khép mắt lại, chàng như trông thấy ánh sáng bảy sắc, sau màn sa lụa đỏ, có người con gái khẽ khàng ngoái đầu, tư thế thanh nhã tựa thiên nga, tay áo mép tóc tỏa hương chi lan thoang thoảng.