Cô Thành Bế

Chương 83: Ngọc Thể



Trong tai ta nổ ầm ầm, hít thở trở nên khó khăn, ta không muốn nghe bất kỳ từ ngữ gì phát ra từ miệng bà ta nữa. Xoay người chuyển hướng về phía phòng ngủ của phò mã, ta bắt đầu guồng chân lao điên cuồng.

“Bắt hắn lại!” Dương thị đuổi theo ra cửa, ra lệnh cho nô bộc hai bên.

Tức thì, năm sáu gia đinh cao lớn vạm vỡ chặn đứng đường ta, lại có hai người tiến lên, một tả một hữu kẹp chặt ta.

Ta phẫn nộ quay đầu, cả giận lớn tiếng với Dương thị: “Công chúa không muốn, các người không thể cưỡng ép người!”

“Không muốn ư,” Bà ta cười nhạo, “Tình hình mới rồi đâu chỉ có một, hai người chứng kiến? Công chúa và phò mã nâng công vui cười, sau đó tay nắm tay trở vào gác phò mã an giấc, ai nói cô ta không muốn?”

Ta vận sức giãy thoát kìm kẹp của hai gã gia đinh, vung tay áo chỉ thẳng vào Dương thị: “Người có bằng lòng hay không, bà tự rõ. Bà có nghĩ đến hậu quả khi làm vậy không?”

“Ý cậu là về sau các người sẽ vào cung tố cáo tôi với hoàng đế và hoàng hậu à?” Bà ta tựa người vào cạnh cửa, không chút hoảng loạn phe phẩy chiếc khăn tay trong tay, làm bộ quạt gió, “Mẹ chồng tác hợp cho công chúa và phò mã viên phòng thì có gì sai? Đừng quên, chính quan gia cũng muốn sớm ngày được bế cháu ngoại, nếu Lương tiên sinh muốn vào cung đặt điều thị phi ta và phò mã thì cứ cẩn thận đấy không xôi hỏng bỏng không, cáo trạng chẳng thành lại để quan gia hỏi tội cậu ly gián công chúa và phò mã…”

“Người sẽ chết!” Ta không nhịn nổi nữa, thống thiết gào lên với bà ta, “Bà nhất định đã nghĩ xong cách bào chữa cho mình trót lọt trước mặt quan gia, nhưng đối với công chúa, chẳng lẽ từ đầu đến cuối bà không có chút thương hại nào, không nghĩ đến cảm nhận của người ngày mai sau khi tỉnh táo sao?”

Dương thị sửng sốt, không đáp trả lại ngay.
Loading...


Ta đẩy đám người cản đường ra, định tiếp tục chạy đi tìm công chúa. Dương thị hồi thần, lại liên thanh chỉ huy người chặn ta lại. Song ta giận cuống công tâm, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều như nhồi đầy hỏa dược, bất kỳ kẻ nào đụng vào đều khiến ta bùng nổ công kích. Sự phát tiết bạo lực này là điều trước nay chưa một lần xuất hiện trong hai mươi tám năm sinh mệnh đời ta, bất kể ta phải đối mặt với sự khiêu khích, ức hiếp hay sỉ nhục cỡ nào.

Ta vung quyền đánh thẳng vào mỗi một kẻ có ý đồ ngăn cản mình đi về phía trước, mãnh liệt dữ dội như thể dùng tất thảy sức lực dành dụm suốt hai mươi tám năm, ta liều mạng tấn công họ, tựa như trông thấy họ đang cướp đoạt không gian sinh tồn, không khí hít thở của mình.

Trong hơn một ngàn ngày kể từ khi bước vào phủ đệ này, những người này từng bắt gặp rất nhiều biểu cảm của ta, ôn hòa hiền hậu, điềm đạm mềm mỏng, hoặc nói cười vui vẻ, nhưng nhất định là vô cùng xa lạ với mặt mày ta lúc này, càng không ngờ tới đôi tay cầm bút kia hiện giờ lại hóa thành vũ khí tranh đấu. Họ trừng mắt há hốc, chuyển công thành thủ, cuối cùng thậm chí từ bỏ chống đỡ, ta nghĩ ắt hẳn trông ta điên cuồng lắm.

Cuối cùng, họ bị đánh tơi bời, dồn dập lùi bước, ta lập tức cất bước, lao về hướng vị trí công chúa.

Đến trước cửa phòng ngủ phò mã, vừa vặn bắt gặp ba nữ quan từ trong phòng đi ra. Cuộc tranh đấu mới rồi đã để lại trên má phải của ta một vết thương, lúc này đang rỉ ra mấy giọt máu. Ta dừng lại, lạnh lùng nhìn chòng chọc họ, nâng tay áo lau giọt máu đi.

Sắc mặt ta khi ấy đại khái rất đáng sợ, họ hoảng loạn nhìn ta, người nào người nấy đều đưa tay áo che miệng, bưng lấp tiếng hét hãi hùng, đến cửa cũng chẳng kịp đóng lại, cứ thế chen lấn nhau chạy trối chết.

Ta tiến vào phòng, thả chậm bước chân, từng chút từng chút tới gần phía màn sập.

Ta không biết mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế nào, cũng nỗ lực duy trì trạng thái đầu óc trống rỗng, từ chối thực hiện mọi suy đoán và tưởng tượng.

Lư hương trong màn trướng tỏa khói hương lan xạ trôi nổi trong ánh nến đỏ, dung hợp cùng mùi rượu có thể phân biệt rõ ràng, khiến bóng tối ma mị nơi đây càng thêm tăm tối mờ ám. Ta lặng lẽ dịch bước, môi trường chung quanh cũng tĩnh lặng một cách kỳ dị, thỉnh thoảng chỉ bật lên tiếng hoa đèn nổ nứt.

Ta tới chậm rồi ư? Ta bất an thấp thỏm nghĩ. Chuyển qua bình phong trước trướng sập, cách một lớp màn sa, đáp án từng bước phơi bày trước mắt ta.

Công chúa say khướt nằm trên giường, xiêm y trên người chẳng bị đã bị ai cởi bỏ, tản mát trên mặt đất bên giường. Nàng lúc này thân không mảnh vải, đường nét cơ thể tuyệt đẹp như đẽo từ bạch ngọc, xuyên qua màn sa nhìn vào, tựa như đang lờ mờ tỏa sáng bảy sắc.

Đôi má lúm của nàng hồng rực, nhắm mắt thiêm thiếp, song có vẻ như ngủ cũng chẳng yên giấc, rèm mi chốc chốc lại rung rung, miệng cũng tràn ra những tiếng nói mớ không rõ ràng, thỉnh thoảng lại nhếch lên một tia cười nhợt nhạt.

Lý Vĩ đang nửa quỳ trên giường bên cạnh nàng, chỉ mặc áo trong, vạt áo cũng mở rộng. Sắc mặt hắn đỏ gay, hẳn cũng uống rất nhiều rượu, ánh mắt nóng rẫy quyến luyến trên thân thể công chúa, lại nhuốm vài phần ngẩn ngơ của men say.

Tay hắn đang ve vuốt công chúa… Nói vậy kể cũng không chính xác cho lắm, hắn giống như đang dùng ngón tay từng chút từng chút chạm hờ hơn, từ hàng mày, khuôn mặt, bờ môi của công chúa, di thẳng đến cổ, ngực và bụng nàng. Mỗi lần thoáng chạm trúng làn da nàng, hắn lại lập tức rụt tay về, sau đó bắt đầu lần thăm dò kế tiếp dưới cái nhìn chăm chú mê muội này.

Ta không ngờ hắn lại có biểu hiện quái dị như vậy, tựa như trước mặt hắn thời khắc này không phải một nữ nhân mà là một bức thư họa danh gia hắn bỏ số tiền lớn mua về, hắn không cầm được chạm vào để thể hội cảm giác được thân cận và sở hữu nàng, song lại sợ sự đụng chạm của mình sẽ làm bẩn nàng.

Có điều, tư thế thưởng thức tác phẩm nghệ thuật này của hắn cũng khiến ta thở phào nhẹ nhõm – chuyện còn chưa tới nông nỗi tệ hại nhất. Ngay trước khi Lý Vĩ bắt đầu dùng môi miệng chạm vào da thịt công chúa, ta vén phắt màn lên, sải bước đi tới, cởi áo bào trên người ra bọc kín lấy công chúa, bế ngang nàng lên.

Công chúa hơi giật mình, bất an cựa quậy trong lòng ta. Ta tăng lực ghìm chặt nàng, thì thầm bên tai nàng: “Công chúa, chúng ta về nhà thôi.” Nàng tĩnh lại, đáp một tiếng “ừm”, ngậm nụ cười ngọt ngào ngoan ngoãn rúc vào lòng ta, mặc ta ôm nàng đi về phía trước.


Trong quá trình ấy, nàng không mở mắt một lần nào. Nhìn nụ cười vui tươi trên môi nàng, Cơn đau buốt từ vết thương ta lại bắt đầu lan đến tim.

Trước khi ra khỏi cửa, ta quay đầu lại liếc Lý Vĩ. Hắn quần áo xộc xệch đứng bên bình phong, lẳng lặng nhìn ta chăm chăm, khi ánh mắt hai ta chạm nhau, hắn nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, dùng lòng bàn tay ấn tắt một ngọn nến đỏ đang nhảy nhót tưng bừng.

Ta đưa công chúa về gác ngủ của nàng, bảo bọn thị nữ dốc lòng chăm sóc, sau đó tìm đến Lương đô giám, báo lại việc này. Một lúc lâu sau, Trương Thừa Chiếu trở về thuật với chúng ta huyền cơ trong bình “Đào Nguyên Xuân”: “Tôi mang rượu đi tìm ông chủ một tiệm thuốc, ông ta nhanh chóng nghiệm ra trong rượu bỏ thêm một vài vị thuốc thúc tình, người tửu lượng không tốt uống nhiều cũng có thể bị hôn mê.”

Sau khi bàn bạc, hôm sau, chúng ta mang rượu tới tìm Dương phu nhân. Ta đặt cốc xuống trước mặt Dương phu nhân, nói thẳng hành động này của bà ta là sỉ nhục công chúa, coi thường tôn nghiêm của hoàng thất, để không làm quan hệ giữa công chúa và mẹ con phò mã trở nên xấu đi, bọn ta có thể không báo việc hạ dược này cho công chúa và đế hậu biết, nhưng thỉnh Dương thị cam đoan về sau sẽ không tái diễn chuyện này.

Dương phu nhân cực kỳ bất mãn, còn nói mình làm vậy chỉ là để tác hợp công chúa và phò mã sớm ngày viên phòng, đế hậu ắt sẽ không trách tội.

Lương đô giám bèn nói với bà ta: “Phu nhân mà dùng thủ đoạn này làm công chúa và phò mã viên phòng, dẫu đế hậu không trách tội thì công chúa cũng chắc chắn không chấp nhận. Tính tình công chúa cứng rắn, lỡ mà xảy ra chuyện, công chúa có thể sẽ vô cùng căm hận phò mã, vĩnh viễn không tha thứ cho cậu ấy, hơn nữa còn có thể có hành vi cực đoan, thậm chí là lấy cái chết để bày tỏ chống đối. Nếu công chúa có việc gì, phu nhân và phò mã liệu có thể toàn thân trở lui?”

Dương phu nhân không cam lòng, lại nói: “Trước đây công chúa từ chối phò mã còn chẳng phải là do không biết đạo nam nữ sao, viên phòng rồi tất sẽ hiểu được diệu dụng trong đó, tự nhiên sẽ không bài xích phò mã nữa.”

Lương đô giám nói: “Tôi không dám nói lời phu nhân hoàn toàn vô lý, nhưng vạn sự đều không có tuyệt đối, viên phòng như vậy rồi sẽ có hai kết quả, một là đúng như lời phu nhân, từ rày công chúa chấp nhận phò mã, hòa thuận êm ấm chung sống trọn đời, vậy đương nhiên là tốt nhất, nhưng kết quả còn lại chính là công chúa thịnh nộ, thậm chí từ bỏ sinh mạng để kháng cự. Nếu chẳng may rơi vào kết cục ấy, trong tương lại người bị liên lụy đến e rằng sẽ không chỉ là phu nhân và phò mã. Cho nên hành động này của phu nhân có khác nào đánh cược, tiền đặt cược là an nguy của cả nhà họ Lý, có đáng hay không, mong phu nhân cẩn thận suy nghĩ.”

Từ đó về sau, Dương phu nhân cũng thu bớt phô bày, không còn có hành vi tương tự nữa. Bọn ta trục xuất ba nữ quan, bà ta cũng không ý kiến gì, cư xử với công chúa cũng khách khí hơn. Sau khi tỉnh lại, công chúa cũng không đề cập lại tới chuyện ngày đó, ta chẳng biết nàng nhớ được bao nhiêu, nhưng đoán đại khái là nàng cảm thấy xấu hổ với xúc động đêm ấy nên hoàn toàn tránh không nhắc tới, mà ta cũng đã dặn dò tất thảy nội thần thị nữ từ sớm rằng không được nói với nàng về mọi thứ xảy ra trong đêm sinh nhật phò mã.

Song, một ngày nọ, nàng bỗng nhìn chằm chằm vết thương chưa lành trên mặt ta, hỏi: “Hoài Cát, mặt huynh làm sao mà bị thương vậy?”

Ta cười với nàng, tìm đại một lý do: “Đi lại bất cẩn, đâm trúng tường.”

“Đâm thế nào mà nặng đến thế?” Nàng đưa tay chạm nhẹ lên vết thương, rất mực thương xót, lại hỏi: “Đâm phải tường chỗ nào?”

Ta nhướng mày, mỉm cười đáp: “Tường nam (*).”

Nàng hé miệng cười, cứ cười mãi rồi cúi đầu, vùi mặt thật sâu vào giữa hai khuỷu tay. Tiếp đó, ta chỉ thấy hai vai nàng không ngừng run bần bật, lại không thấy tiếng cười, sau nữa, khi nàng ngẩng đầu lên, ta phát hiện trên rèm mi nàng vương bọt nước nhỏ vụn.

“Buồn cười thế cơ à?” Ta làm như không có gì xảy ra, dùng đầu ngón tay lau đi chút ẩm ướt ấy trên mi mắt nàng, “Cười ra cả nước mắt rồi này.”

“Ừ,” Nàng gật đầu, cụp mắt cười e lệ, “Buồn cười lắm.”

(*) Câu trả lời của Hoài Cát lấy ý từ câu thành ngữ: “Không đâm tường nam không chịu hết hi vọng” – Trong kiến trúc cổ Trung Quốc, cổng lớn thường đặt ở hướng nam, những nhà có địa vị quyền thế thường sẽ xây một bức tường chắn gió ở giữa cổng, thế nên muốn ra ngoài sẽ phải đi sang phía bên trái hoặc bên phải, đi thẳng nhất định sẽ đâm vào tường nam, thế nên mới có câu thành ngữ này.