Sau khi Hạ Hoài Hề chào đời liền được đưa về nhà họ Hạ.
Công việc của Kim Hề và Hạ Tư Hành quá bận, hai vợ chồng lại thuộc tuýp người trọng công việc, bọn họ có thể hy sinh chút thời gian cho con cái, nhưng không thể hy sinh toàn bộ.
Đây là ý kiến thống nhất của hai vợ chồng trong lúc Kim Hề mang thai.
Bạn vẫn là bạn, không phải là ba mẹ của ai.
Bạn sống vì bản thân, chứ không phải chỉ vì trở thành ba mẹ của ai cả.
Thời gian làm việc của Hạ Tư Hành không theo quy luật, ca ngày ca đêm đan xen vào nhau, thỉnh thoảng còn phải tăng ca, bảo anh chăm sóc Hạ Hoài Hề quả thật là một chuyện ngàn lẻ một đêm. So ra thì Kim Hề cũng không tốt hơn mấy. Tuy lịch làm việc của cô cố định, nhưng ban ngày không ở nhà. Thỉnh thoảng lại đi lưu diễn trong nước, mỗi lần như thế phải xa nhà hơn một tháng, đừng nói là chăm sóc Hạ Hoài Hề, ngay cả gặp mặt cũng khó.
Thế nên từ khi ra đời, Hạ Hoài Hề đã được đưa về nhà họ Hạ, để ông bà chăm sóc.
Người vui nhất chính là Vu Tố.
Sau khi sinh Hạ Tư Hành, sức khỏe bà yếu đi nên không thể sinh thêm được nữa, đến giờ nó vẫn là điều tiếc nuối canh cánh trong lòng bà.
Bà là người thích con nít, hơn nữa đây còn là cháu gái ruột của mình, ngày ngày ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã, có thể đoán được bà cưng chiều đến mức nào.
Nhờ Hạ Hoài Hề ở nhà họ Hạ nên Kim Hề và Hạ Tư Hành cũng chuyển về đây.
Trong nhà chưa bao giờ đông vui như thế, cả nhà quây quần cùng nhau.
Một ngôi nhà có đông vui hay không thì phải xem trong nhà có con nít hay không.
Hạ Hoài Hề có thể xem như là lớn lên trong vại mật.
Không chỉ có ông bà nội cưng chiều con bé, ngay cả nhóm bạn thân của Kim Hề và Hạ Tư Hành cũng thương bé.
Người cưng bé nhất chính là Châu Dương.
Kim Hề và Hạ Tư Hành kết hôn đã được ba năm, nhưng Châu Dương vẫn không có bạn gái cố định.
Anh ta thường chạy đến nhà họ Hạ ăn chực bữa tối, lần nào đến cũng sẽ mang theo một đống đồ, hiển nhiên là cho Hạ Hoài Hề.
Hạ Hoài Hề vừa mới được vài tháng tuổi, suốt ngày chỉ biết ây ây a a, vẫn chưa biết nói, nhưng Châu Dương cứ bế con bé lên rồi dạy từng chữ một, "Nào nói theo chú nào -- chú... đẹp... trai."
Anh ta đắc chí nói, "Chỉ cần từ giờ tôi luôn nói với với con bé là tôi đẹp trai nhất, đến khi con bé biết chuyện thì sẽ thấy tôi đẹp trai nhất."
Kim Hề câm nín, "Anh đây là đang lừa mình dối người đấy."
Châu Dương, "Anh không cần biết, anh muốn làm người đẹp trai nhất."
Kim Hề ngẫm nghĩ vài giây rồi nói, "Đẹp trai nhất thì không thể, nhưng ngốc nhất thì đích thị là anh rồi."
Châu Dương không đổi sắc nhìn Kim Hề chằm chằm, sau đó ôm Hạ Hoài Hề nhích sang ghế sofa khác, giọng nói vừa phải đủ để Kim Hề nghe thấy.
"Hoài Hề ơi, mình đừng nghe mẹ con nói nhé! Mẹ con hư lắm, trong mắt mẹ con chỉ có ba con là đẹp trai nhất thôi, mà kẻ có vợ như ba con thì làm sao còn đẹp trai được? Trai đẹp mãi mãi là trai độc thân!"
Kim Hề, "..."
Hạ Tư Hành, "..."
Châu Dương sắp ba chục tuổi đầu rồi, mà vẫn không đáng tin.
Nói chuyện không tin nổi, hành xử cũng không đáng tin.
Tiệc thôi nôi Hạ Hoài Hề có phần chọn đồ đoán tương lai. Trên bàn bày không ít món, đa phần là mấy vật dụng truyền thống như bút, mực, giấy, nghiên. Cộng thêm Hạ Tư Hành là bác sĩ, Kim Hề là diễn viên múa, nên hai vợ chồng bỏ thêm ống nghe và giày ba lê vào.
Nhưng lúc bỏ đồ lên, Kim Hề phát hiện có một bình rượu vang.
Cô cầm lên xem thử.
Không chờ cô lên tiếng, chủ nhân bình rượu đỏ đã xông lên kiếm chuyện, "Em động vào đồ anh chi vậy?"
Kim Hề nhìn Châu Dương, "Có cô bé nào chọn đồ đoán tương lai là rượu vang không hả?"
Châu Dương, "Biết đâu được?"
Kim Hề đau cả đầu.
Châu Dương đã nghĩ đâu vào đấy, "Biết đâu Hoài Hâm thích uống rượu, thế thì sau này con bé có thể tiếp quản quán bar của anh rồi!"
Kim Hề hận không thể đánh anh ta một trận.
Dưới ánh mắt giận dữ của Kim Hề, Châu Dương ấm ức đổi rượu vang thành chìa khóa xe.
"Anh đã nhường một bước cho vui nhà vui cửa rồi đấy, em đừng có mà được voi đòi tiên."
"..."
Chìa khóa xe ít ra còn dễ nhìn hơn rượu vang.
Kim Hề nhịn.
May là sau đó đến phần chọn đồ, Hạ Hoài Hề mò mẫm xung quanh, bất ngờ sờ tới chìa khóa xe của Châu Dương.
Châu Dương ngỡ ngàng, kích động nói, "Hoài Hề thích xe hả con, được, để chú đẹp trai mua cho con một chiếc! Con muốn xe gì chú cũng mua hết. Không sao cả, chú con giàu lắm."
Chưa dứt lời, Hoài Hề đã vứt chìa khóa đi.
Khóe môi Châu Dương cứng đờ, "Bé cưng ơi?"
Kim Hề bật cười.
Hạ Tư Hành cũng cười, "Bình thường chẳng thấy cậu chịu chi như thế, sao tới con gái tôi lại mạnh tay vậy hả?"
Châu Dương không hề giấu giếm, "Nói thế này, tôi có ý đồ với con gái nhà cậu."
Hạ Tư Hành nhướng mày, gương mặt điềm tĩnh bỗng lộ ra vẻ bức bách.
Châu Dương, "Hay là cậu để con gái cậu làm con nuôi tôi đi."
Hạ Tư Hành và Kim Hề nhìn nhau.
Hạ Tư Hành nói, "Nhà tôi do cô ấy làm chủ, chuyện này cậu phải hỏi cô ấy."
Thế là Châu Dương đánh ánh mắt mong mỏi sang Kim Hề.
Đúng lúc này, phía bên kia bỗng truyền đến tiếng hoan hô.
Ba người đồng loạt nhìn sang.
- - Hạ Hoài Hề đã chọn trúng cây bút Parker của Hạ Thành.
Hạ Tư Hành nói, "Cây bút đó là món quà đầu tiên mẹ tặng cho ba."
Kim Hề nhướng mày, "Là thế à?"
Hạ Tư Hành, "Ừm.
Có lẽ ông trời đã định Hạ Hoài Hề là hòn ngọc quý của nhà họ Hạ.
"Này, hai người nói đi, Hoài Hề có thêm một ba nuôi không được hả? Hơn nữa lại còn là một ông ba nuôi đẹp trai ngời ngời thế này." Châu Dương tự tâng bốc bản thân, "Hai người nhìn đi, tuy tôi có nhiều bạn gái, nhưng tôi không muốn kết hôn, sau này cũng sẽ không có con, nên tài sản của tôi sau này sẽ cho Hoài Hề hết."
Kim Hề, "Được thôi."
Châu Dương ngớ ra, "Hả?"
Kim Hề, "Em nói là được."
Châu Dương hớn hở ra mặt, "Thật không đấy?"
Kim Hề mỉm cười, "Thật."
Tên Châu Dương này, nếu là bạn trai thì quả thật không phải là một người bạn trai đạt chuẩn. Nhưng nếu biết anh ta trên cương vị bạn bè, anh ta lại là một lựa chọn tốt. Nếu không Hạ Tư Hành cũng sẽ không làm bạn với anh ta bao năm nay.
Trông anh ta có vẻ bất cần, nhưng làm việc rất đáng tin, nếu không thì sao Pha Sắc lại trở thành quán bar số 1 Nam Thành được.
Nhưng thỉnh thoảng Châu Dương cũng không đáng tin cho lắm.
Ví dụ như...
Thôi nôi Hạ Hoài Hề chưa được một tuần, ông ba nuôi của cô bé đã tặng cho bé một món quà ra mắt.
Một chiếc Panamera trị giá hai triệu tệ.
...
Hiếm có dịp thứ bảy Hạ Tư Hành được nghỉ ở nhà.
Ăn tối xong, anh và Kim Hề đưa Hạ Hoài Hề ra sân tản bộ.
Nhưng sau đó họ nhìn thấy một con xe kềnh càng chạy từ ngoài vào bãi đỗ xe, chủ xe còn phách lối bấm ting ting hai tiếng.
Một chiếc xe mới cóng.
Hai người không có ấn tượng với chiếc xe này, cứ tưởng là khách đến tìm Hạ Thành hoặc Vu Tố.
Không ngờ, chủ xe lại là Châu Dương.
Kim Hề tưởng anh ta đổi xe, "Sao lại mua màu này, như con gái ấy."
Châu Dương huơ huơ chìa khóa trên tay, "Thì xe này cho con gái mà."
Trong đầu Kim Hề chợt lóe lên một suy nghĩ, "Đừng nói là cho Hoài Hề nhé."
Châu Dương, "Đoán đúng rồi...!"
Ngay đến Hạ Tư Hành cũng phải cau mày.
"Hoài Hề mới hơn một tuổi, đâu cần chiếc xe to thế này?"
"Hai người lái chở con bé đi, ngầu biết bao nhiêu!"
"..."
Châu Dương đáp đầy lý lẽ, nói với Hoài Hề, "Con yên tâm nhé, có ba nuôi ở đây, ba nhất định sẽ biết con thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới."
Kim Hề nhìn xung quanh, "Chú Trương, ống nước của con đâu rồi, con phải xịt anh ấy."
Châu Dương hoảng lên vội nhét chìa khóa vào xe đẩy của Hoài Hề, lảo đảo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la, "Hoài Hề ơi, lần sau ba nuôi sẽ mua thêm cho con một chiếc xe nữa."
Kim Hề bực bội, "Anh đừng có tới đây nữa."
Kim Hề thật sự chưa thấy ai lại tặng chiếc xe thể thao cho một đứa bé vừa tròn một tuổi.
Châu Dương cũng chưa từng thấy người nào nhận quà mà quạo như thế.
Châu Dương gửi Wechat hỏi thăm Hạ Tư Hành, [A Hành này, bộ công chúa thiên nga nhà cậu bị trầm cảm sau sinh hả, ẻm giờ khó tính quá.]
Tin nhắn vừa được gửi đi chưa đầy năm giây đã nhận được tin trả lời.
Là một tin nhắn thoại.
Châu Dương bấm mở, một giọng nữ truyền đến.
Chất giọng dịu dàng như nước, nhưng giọng điệu như muốn cắn nát anh ta ra, "Anh mà tặng quà kiểu này cho Hoài Hề nữa, em sẽ bảo chú Châu cho anh đi xem mắt đấy."
Châu Dương:...
Cô gái à, tên em là "Lấy oán trả ơn" mới đúng.
May thay anh là người lấy ơn báo oán.
Không lâu sau, anh ta lại tặng cho Hạ Hoài Hề một chiếc xe.
Nhưng chiếc xe này khác với chiếc trước, không oách xà lách, không hề phù hợp với hình tượng chi mạnh tay của Châu thiếu gia.
Một chiếc xe đồ chơi chỉ dài chừng một mét, em bé dưới 5 tuổi có thể chơi.
Chỉ hai chục ngàn tệ.
Châu Dương phiền lòng, "Bắt buộc phải để anh tặng món quà rẻ thế em mới vui hả?"
Trái lại Kim Hề rất hài lòng, cô ôm Hoài Hề, hấp háy đôi mắt, gần như nói thật nhỏ bên tai Hạ Hoài Hề.
Nhỏ đến mức Châu Dương không nghe được gì.
Chẳng mấy chốc, Kim Hề đặt Hoài Hề xuống.
Hạ Hoài Hề chập chững bước về phía trước, đi tới trước mặt ba nuôi, đưa bàn tay bé xíu xiu túm lấy ống quần của ba nuôi.
Vịt con xấu xí chỉ là vịt con xấu xí trong tháng đầu mới sinh, sau khi hết vàng da, con bé càng ngày càng trắng, xinh đẹp cực kỳ. Tuy là em bé béo nhất trong năm của bệnh viện, nhưng cũng chỉ béo lúc ấy. Vịt con xấu xí sớm đã hóa thành thiên nga, đôi mắt đen láy như quả nho chớp chớp, bập bẹ vài tiếng, "Ba... nuôi... đẹp... trai."
Châu Dương chớp mắt...
Rồi lại chớp mắt.
Anh ta hốt hoảng, "Má nó?"
Kim Hề lườm anh, "Trước mặt con nít mà anh chửi bậy hả?"
Châu Dương vội vả vào miệng mình, "Anh sai, anh sai."
Ngay sau đó, anh ta xoay người ôm lấy Hạ Hoài Hề, "Con gái ơi, kêu một tiếng nữa ba nghe nào."
Đôi mắt Hạ Hoài Hề cong thành vầng trăng khuyết, ngoan ngoãn gọi lại, "Ba nuôi đẹp trai."
Châu Dương, "A a a a a... con bé gọi anh kìa."
Kim Hề, "Ừ, gọi anh đấy."
Cô quay sang thì thầm với Hạ Tư Hành, "Sao lúc Hoài Hề gọi anh là ba, em chẳng thấy anh kích động như anh ấy nhỉ?."
Hạ Tư Hành hờ hững đáp lại, "Khoảnh khắc xúc động nhất của anh đã qua rồi."
Kim Hề hiếu kì, "Khi nào thế?"
Hạ Tư Hành ngẩng đầu, ánh mắt không chút gợn sóng ánh lên ý cười.