Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 13: Hứa Hàn Chi! Cô Muốn Chạy?



“Tôi muốn đi vệ sinh, Nhất Phàm anh cứ quay vào với Cố tổng của anh đi, tôi đi vệ sinh xong sẽ tự mình quay về.”

Nói xong lời này, cô liền ôm lấy bụng chạy thẳng vào khu vệ sinh. Sau đó đợi cho Nhất Phàm rời khỏi, thì cô mới âm thầm vòng ra sau biệt thự.

Cũng may mấy tên đàn em của Logan đều di chuyển đến phòng khách chính, bên ngoài cũng chỉ còn lại một tên canh gác.

Cô nhẹ nhàng trèo vào từ lối cửa sổ, sau đó thuận tiện tháo dây trói cho Đại Bảo, rồi cả hai lặng lẽ theo lối cũ rời đi.

Ở phía bên này, Logan cuối cùng cũng chấp nhận giao lại người cho Cố Tư Thành, nhưng mà hắn nói rằng là Đại Bảo đắc tội với hắn, cho nên mới bị hắn bắt đến đây dạy dỗ một trận.

Bởi hắn biết Cố Tư Thành vẫn chưa có được bằng chứng, mà Đại Bảo vì sự an toàn của vợ con hắn, nên hắn sẽ không dám hé miệng đâu.

Tuy nhiên, lúc đám đàn em đến đưa Đại Bảo ra ngoài thì hắn đã không cánh mà bay, Cố Tư Thành cho rằng Logan không muốn giao người nên mới cố tình giở trò.

Còn Logan thì hết sức tức giận, cuối cùng hắn yêu cầu Cố Tư Thành trực tiếp đến xem camera cùng mình.

Chỉ tới khi thấy Hàn Chi xuất hiện trên màn hình với dáng vẻ lén lút như ăn trộm, còn dắt theo Đại Bảo rời đi, thì bọn họ mới bàng hoàng vỡ lẽ.

“Không phải hai người đã lên kế hoạch cho chuyện này hả?”

Logan nhìn Cố Tư Thành chờ hắn xác nhận, nhưng mà qua một lúc vẫn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, thì Logan nhanh chóng nhận ra.

Cô vợ này chính là đã hớt tay trên.

Nên hắn kệ vẻ mặt đang tối đen của Cố Tư Thành, mà sảng khoái cười lớn:

“Haha em dâu này thật là một cô gái thú vị! Đột nhiên tôi muốn cưới cô ấy làm vợ quá!”

Không nhìn ra ngón tay Cố Tư Thành đang di chuyển trên màn hình, hắn đè nén lửa giận, gằn lên:

“Logan ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không được nói bậy!”

“Tôi nói thật mà! Cố Tư Thành nể tình anh em, hay cậu cho tôi theo đuổi vợ cũ của cậu đi?”

Cố Tư Thành không trả lời, bàn tay nắm chặt thành quyền, trực tiếp đấm cho Logan một cú vào mặt.

Cả thân hình cao lớn của Logan ngã vào cạnh ghế sopha, trên khoé miệng nhanh chóng chảy ra một dòng máu, hắn cau mày, tức giận mắng chửi:

“Mẹ kiếp! Cậu cũng đâu phải là cha cố ấy!”

Cố Tư Thành chỉnh lại áo vest, sau đó bước ra cửa, lạnh lùng tuyên bố:



“Tôi chính là cha cô ấy!”

Nói xong hắn cao ngạo sải bước rời đi.

Logan nhổ một ngụm máu xuống sàn, ánh mắt lòng sọc như thú dữ.

Cái tên kiêu ngạo khốn kiếp! Đợi đấy ông đây không những chiếm hết Cố thị mà còn chiếm luôn cả em dâu cũ, đến lúc đó tao xem mày còn giữ được dáng vẻ tại thượng này không?

...----------------...

8 giờ tối.

Tiệm vé số.

“Cô là người của ai? Tại sao lại đưa tôi đến đây?”

Đại Bảo đứng trước cửa tiệm, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc.

Từ lúc được cô cứu, cho đến lúc được cô xử lý vết thương rồi được cô đưa đến đây, hắn đã tự đặt không biết bao nhiêu câu hỏi, nhưng chỉ đến lúc này hắn mới dám lên tiếng.

“Tôi sao?” Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Tôi là người của tổ chức 350.”

“Tổ chức 350? Đó là tổ chức gì?” Đại Bảo nheo con mắt bị thương, nhìn cô hỏi.

“Anh cứ xem như là tổ chức cứu trợ người nghèo đi! Giờ thì nhanh vào đó chọn một tờ vé số, coi như tôi tặng anh.”

“Tôi không cần thứ này!”

“Nhưng mà tôi cần! Anh cứ mua đi biết đâu trúng thì sao? Nếu trúng, tôi và anh chia đôi.”

“Vận tôi đen như chó, làm sao có thể trúng được.”

“Chó cũng có dăm bảy loại chó, vàng, xanh, đỏ, đen, biết đâu hôm nay vận khí của anh tốt.”

“Tiểu thư, tôi hôm nay bị đánh đến suýt chết đấy! Cô xem đã tốt chưa?”

“Chẳng phải sau đó tôi đã cứu anh sao?”

“Tôi nói thật mà, số tôi đen lắm, mua cái này chỉ tổ phí tiền, không thì cô cứ tự mình chọn đi!”

“Tôi nói mua là mua!”



Ngay sau đó cô kéo tay Đại Bảo đi thẳng vào quầy, còn yêu cầu bà chủ đưa xấp vé số sắp hết hạn cho anh ta chọn.

Cuối cùng thì Đại Bảo cũng chọn ra được một tấm vé số, anh ta nói thật trùng hợp khi dãy số này trùng với ngày sinh nhật của con gái anh ta.

Vậy hoá ra lúc đầu gặp, bánh kem kia là mua cho con gái anh ta, nhưng mà chiếc bánh đó đã bị chiếc xe bảy chỗ nghiền nát mất rồi.

Thế là trên đường trở Đại Bảo về, Hàn Chi liền ghé tiệm bánh mua tặng anh ta một chiếc bánh kem. Dù không một mình hưởng trọn số tiền này, nhưng cô lại cảm thấy rất hài lòng.

Một lát sau thì xe của cô cũng dừng lại ở trước chung cư Vân An. Vừa trông thấy bọn họ xuống xe, một bé gái chừng 4,5 tuổi đã vội chạy tới ôm chầm lấy Đại Bảo, tiếp theo là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng trông thật gầy gò, ốm yếu.

Thấy dáng vẻ bị thương của anh ta, người phụ nữ không ngừng khóc lóc, đến khi nghe Đại Bảo kể chuyện, mới ngừng lại một chút, mà liên tục cúi đầu cảm ơn cô.

Nhìn bọn họ vui vẻ nắm tay nhau trở về nhà, cô đột nhiên tự hỏi, nếu như hôm nay cô không xuất hiện thì Đại Bảo sẽ thế nào? Liệu anh ta có thể trúng 350 tỷ kia không?

Cô cam đoan là không.

Còn người bạn đặc biệt mua tặng vé số như lời anh ta nói là ai?

Hôm nay là cô, vậy thì người trong quá khứ Đại Bảo gặp là ai chứ?

Lẽ nào chuyện này là một vòng lặp?

Một ý nghĩ xẹt qua khiến Hàn Chi rùng mình.

Và nếu lỡ như tờ vé số không trúng thì sao? Nếu vậy nghĩa là tương lai sẽ thay đổi, những điều mà cô phán đoán sẽ chưa hẳn là đúng.

“Mẹ kiếp ông trời! Ông đang trêu đùa tôi sao!”

ẦMMMM——-.

Đột nhiên phía chân trời lóe sáng, kèm theo đó là một tiếng sấm kinh thiên động địa nổ ra, khiến ai nấy cũng phải khiếp vía.

Nhưng mà điều đó không đáng sợ, điều đáng sợ là phảng phất trong ánh sáng quỷ dị đó, là hình ảnh của quỷ Satan từ địa ngục bước ra.

Cố Tư Thành lừng lững đứng đó, cả người giống như tản ra hơi lạnh khiến người ta không rét mà run, lạnh thấu xương cốt.

Hàn Chi nuốt vào một ngụm khí, nhưng mà cảm giác cổ họng lại khô khốc, đôi chân muốn chạy thật nhanh nhưng không tài nào nhấc nổi.

Đến khi xoay được người, thì Cố Tư Thành cũng đã áp tới, cầm chặt lấy tay cô, lôi lại.

“Hứa Hàn Chi, cô muốn chạy?”