Cố Tổng! Vợ Ngài Không Thèm Muốn Ngài Nữa

Chương 47: Quất Ngựa Truy Phong



“Nghĩa là sao?” Cô kinh ngạc nhìn hắn, sâu trong đáy mắt dần lên nổi bất an.

“Là đối tượng mà hung thủ nhắm đến không phải chỉ một mình em, mà còn có cả anh.”

Chuyện quan trọng là vậy, mà Cố Tư Thành lại điềm nhiên nói cứ như không có gì, càng khiến trong lòng cô khẩn trương hơn, cô xoay người ngồi đối diện với hắn, mọi suy nghĩ trước đó đều một mạch nói ra:

“Có khi nào là người của mẹ con Trương Lệ Lệ không? Bởi vì trước lúc bị sát hại, em đã tìm ra bằng chứng mà Trương Lệ Lệ dùng để cướp đoạt số cổ phần của mẹ em.”

Sau đó lại dừng một chút để phân tích: “Nhưng nếu như vậy thì có liên quan gì đến anh? Hay bọn họ cho rằng em đã tiết lộ thông tin đó với anh, nên muốn giết cả anh để bịt đầu mối?”

Gương mặt Cố Tư Thành rơi vào trầm tư.

“Anh có cảm giác chuyện không đơn giản như vậy, bởi lẽ tên hung thủ này không phải làm việc vì tiền.

Cô vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, thúc giục:

“Anh đừng úp mở nữa, mau nói rõ ra đi! Nếu hắn tìm đến anh thì anh phải biết rõ thân thế của hắn chứ? Chẳng lẽ cảnh sát cũng không điều tra được gì sao?”

Hắn khẽ thở dài: “Chính là không điều tra ra được! Buổi tối hôm ấy hắn hẹn gặp anh ở một công xưởng bỏ hoang, nói anh muốn biết nguyên nhân cái chết của em thì hãy một mình đến đó”

“Sau đó thì sao? Anh đã đến đó thật hả?” Cô nuốt xuống một ngụm khí, nhìn Cố Tư Thành với vẻ mặt căng thẳng.

“Đương nhiên phải đến!”

Câu trả lời hết sức thản nhiên của hắn khiến cô nổi giận, cô lập tức đánh vào cánh tay hắn một cái thật mạnh:

“Anh điên rồi! Đáng ra anh phải gọi điện cho cảnh sát chứ? Sao lại một mình chạy đến đó, anh nghĩ anh là siêu nhân sao?”

Hắn hơi nhăn mặt, nhưng sau đó lại cầm lấy tay cô, xoa xoa vào lòng bàn tay đã ửng đỏ, khẽ nói:

“Có gọi, nhưng khi bọn họ đến nơi thì đã muộn, công xưởng trong một cái chớp mắt đã biến thành một đống đổ nát”



Cô phút chốc đơ người.

“Hắn đã cài đặt thuốc nổ, muốn cùng anh đồng quy vu tận.”

Nghe xong lời này sống lưng Hàn Chi chợt lạnh buốt, rất lâu cô mới có phản ứng, nhìn Cố Tư Thành thăm dò:

“Hắn không nói lý do ra tay với chúng ta sao?”

“Không nói!”

“Anh cũng không thấy mặt hắn sao?”

“Không thể thấy, công xưởng khi ấy không có điện.”

Thật ra, trước khi công xưởng phát nổ, từ trong bóng tối, hắn đã nghe thấy giọng nói đầy căm phẫn của hung thủ.

“Cố Tư Thành, đã đến lúc mày phải trả giá cho những tội lỗi của mày”

Ngay sau đó thì một tiếng nổ lớn phát ra, phá huỷ tất cả mọi thứ...

Cho đến sau khi quay trở lại, hắn nghĩ rằng có thể hung thủ chính là những kẻ từng là đối thủ của hắn, cho nên đã dốc sức điều tra. Nhưng đến bây giờ, hắn vẫn chưa tìm thấy ai khả nghi ngoài người anh họ của hắn là Logan.

Tuy nhiên vào thời điểm đó, Logan không thảm hại tới mức phải liều chết với hắn, hơn nữa giọng nói cuối cùng kia cũng không phải là của Logan.

Vậy thì là ai, lại hận hắn tới mức sát hại cả Hàn Chi?

“Cho nên nói là anh tự mình chui đầu vào rọ, uổng công chết mà không điều tra được gì.

Cô thu tay về, chu môi, vẻ mặt tràn ngập thất vọng cùng giận dỗi.

Cố Tư Thành lập tức dùng hai bàn tay to lớn của mình, áp chặt vào hai bên má mềm mại của cô, động tác này làm khuôn mặt cô theo đó cũng biến dạng, sau đó hắn cười nói:

“Anh thấy không uổng phí chút nào, chẳng phải anh được quay trở lại gặp em rồi sao. Lần này anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, không để em phải mất một sợi tóc nào, cho nên em không cần lo lắng gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn bên cạnh và dốc hết sức lực yêu anh thôi, tất cả mọi chuyện còn lại cứ để cho anh.”



Nói xong hắn đặt lên đôi môi cô một nụ hôn, rồi dịu dàng xoa đầu cô.

“Bây giờ thì chúng ta đi ăn thôi! Em muốn ăn món gì?”

Thật sự mà nói trong lòng hắn lúc này rất háo hức, không tưởng tượng được những việc đơn thuần như thế, lại mang cho hắn một cảm giác hạnh phúc đến vậy.

Trước kia hắn luôn xem việc hẹn hò, yêu đương, tán tỉnh, chính là thứ vô vị và tiêu tốn thời gian nhất trên đời.

Nhưng tới bây giờ thì hắn đã hiểu, chỉ cần gặp đúng người, mọi thứ ắt đều có ý nghĩa.

Cố Tư Thành đứng dậy mặc áo khoác, nhưng mãi vẫn không nghe thấy tiếng cô trả lời, hắn bèn nghi hoặc quay đầu, lại trông thấy vẻ mặt đang nghệt ra của cô.

“Sao thế?”

Cô như người bừng tỉnh đại ngộ.

“Đột nhiên em nhớ ra một chuyện quan trọng, em còn chưa nói với Tiêu Ngạn một tiếng nào, chắc là anh ta đang lo lắng cho em lắm. Hơn nữa, nếu như bây giờ chúng ta đột ngột xuất hiện cùng nhau, e rằng sẽ không tiện, khó tránh khỏi việc người khác đàm tiếu, dị nghị. Cho nên để lần sau đi, lần sau xem như tình cờ gặp, chắc là sẽ không có vấn đề gì.”

Vừa nói cô vừa khẩn trương thay đồ, rồi sau đó gấp rút rời đi trước vẻ mặt đang dần đen lại của Cố Tư Thành.

Đã vậy trước khi bước ra bên ngoài, cô còn lén lút nhìn ngó xung quanh, xác định không có ai thì mới nhanh chân chạy vào trong thang máy.

Người ta có câu “quất ngựa truy phong”, mà nạn nhân trong câu nói ấy hiện tại đang đứng ở đây.

Cảm giác lúc này của hắn chính xác là bị bỏ rơi, cô giống như vừa kéo quần lên liền đã không muốn nhận người.

Cái tên Tiêu Ngạn gì đó, hắn nhất định phải tách tên này ra khỏi cô càng sớm càng tốt, hay hắn có nên cho tên này sang Châu Phi, làm việc với tên bác sĩ Đình Bắc kia không nhỉ?

Còn thêm cả Trình Thiếu Kiệt nữa.

Một tên trà xanh, một tên quấn người, một tên lắm mồm, thật là những mối hiểm hoạ cần phải được loại bỏ.