Cố Tử Làm Nữ Phụ

Chương 58: Trở về



" Có người giống Tiểu Mặc như thế sao? ". Tạ Thần ngồi trong xe, thất thần nhìn vào ngôi nhà, cạnh hắn là Mạc Bắc Trạch.

Sau khi biết được chuyện Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ tìm thấy vài thông tin của Trình Di Mặc, họ đã cùng nhau theo đuôi hai người để đến đây. Cảnh tượng diễn ra bên trong khiến họ không khỏi kinh ngạc. Một nữ nhân mang khuôn mặt có đến ba bốn phần giống Trình Di Mặc, tuy nhiên từng cử chỉ, dáng vẻ lại khác biệt hoàn toàn. Với suy nghĩ của họ, một người bình thường không có kinh nghiệm diễn xuất thì sẽ chẳng thể nào biến hóa khôn lường như vậy. Trình Di Mặc trong mắt họ, chỉ là một cô gái có phần cá tính, lạnh lùng.

Mạc Bắc Trạch suy tư :"Chắc là...cô ta không phải Tiểu Mặc, tôi nghĩ thế!". Tạ Thần không trả lời nhưng cũng ngầm đồng tình.

Đằng này, Trần Tử Lăng và Tần Hi Vũ khó khăn đè nén sự bức xúc trong người mà rời khỏi. Thú thật chính bản thân họ trêи thương trường hơn mười mấy năm vẫn chưa bao giờ bị áp chế đến vậy, nhẫn nhịn đến vậy. Tần Hi Vũ vốn là người có tính kiềm chế thấp, bao lần đối đáp với Cố Tử đều muốn xông lên cắn chết cô. Nhưng may thay, có Trần Tử Lăng nổ lực ngăn cản nên hậu quả nghiêm trọng không xảy ra. Trần Tử Lăng cũng không khá là bao, y vừa nén tức giận vừa ngăn cản hành động thiếu suy nghĩ của Tần Hi Vũ, khiến y phải tập trung không để tinh thần bị chi phối.

Trần Tử Lăng khẳng định, đây là bài kiểm tra tính kiên nhẫn khắc nghiệt nhất từ trước tới giờ mà y từng trải nghiệm.

"Con mẹ nó, suốt mấy năm qua đây là loại phụ nữ xấu tính nhất mà tôi từng gặp. Nếu cậu không cản tôi, thì tôi dám khẳng định ngày này năm sau là ngày giỗ của cô ta!". Tần Hi Vũ tức giận đến nỗi đóng cửa xe mạnh đến suýt rơi cả cánh cửa ra.

Trần Tử Lăng vẫn bày vẻ mặt bình tĩnh, nhưng có chút thắc mắc khó phát hiện. Y chợt lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

[ Alo đại thiếu gia? ] _Thanh âm của một người phụ nữ trung niên vang lên ở đầu dây bên kia.

"Dì Đinh, Tiểu Du vẫn ở nhà chứ?".

[ Nhị tiểu thư vẫn đang ở nhà!] _ Dì Đinh ngờ ngợ.

" Vậy con bé đâu?". Y hơi thả lỏng.

[ Tiểu thư đang ở trong phòng xem tivi . ] _ Dì Đinh.

Trần Tử Lăng nghi hoặc:" Dì có chắc không? ".

[ Chắc chứ, tôi vừa vào phòng tiểu thư dọn dẹp, cô ấy vừa xem phim kinh dị vừa trồng chuối ! ]

Trần Tử Lăng thở ra một hơi, tạm biệt dì Đinh rồi ném điện thoại ra ghế sau.

Tần Hi Vũ :" Có chuyện gì vậy?".

Trần Tử Lăng lên tiếng:" Tính cách của cô Cố Tử đó khá giống với Tiểu Du, tôi nghĩ rằng cô ta là do Tiểu Du cải trang. Nhưng xem ra, tôi nghĩ nhiều quá rồi!".

Tần Hi Vũ đột nhiên nổi giận:" Khá giống cái gì? Rõ ràng là cô ta còn lưu manh hơn con nhóc Tử Du kia, ít ra tôi còn chịu được tính của con nhóc đó. Còn cô ta hả? Tôi thề là sẽ không bao giờ muốn thấy cái bản mặt cô ta một lần nào nữa!". Trần Tử Lăng bật cười :"Được rồi được rồi, về thôi. Nếu không sợ rằng cậu sẽ đốt nhà người ta mất!".

Tần Hi Vũ nghiến răng:" Đốt là còn nhẹ, đáng lý ra phải quăng cả đám cô ta xuống biển làm mồi cho cá kìa. Thế rắm nào cô ta cư nhiên lại nói tôi với cậu yêu nhau?! Cậu nói xem có tức không chứ? Chưa từng thấy nữ nhân nào vô duyên như cô ta. Gu của tôi rõ ràng là con gái ba vòng chuẩn xác, lạnh lùng quyến rũ. Chứ không phải bánh chuối chocolate nhàm chán. Đệt, tức chết tôi rồi!".

Trần Tử Lăng đanh mặt :" Cậu nói ai là bánh chuối chocolate nhàm chán?".

Tần Hi Vũ trợn mắt:" Tôi!!". Trần Tử Lăng không chút thiện ý lườm Tần Hi Vũ một cái sắc lẹm:"Liệu hồn!!".

Y khởi động xe rời khỏi, hai người Tạ Thần cũng đã sớm đi mất.

Cố Tử đứng đằng cửa sổ, nhìn chiếc xe khuất dần liền kéo rèm cửa lại. Cô đi tới bàn trà, nâng ly cà phê uống một ngụm. Vĩ Điền ngồi đối diện, gương mặt đỏ như trái cà chua vì nhịn cười quá độ.

Vĩ Điền mím môi:" Đại ca, chị thâm sâu thật đó! Chọc cho hai tên kia đến không nói nên lời luôn cơ!".

Dực Minh :" Đại ca, sao chị lại nghĩ ra chuyện nói hai người họ yêu nhau thế? Làm em nhịn cười đến căng cả não!!".

Tiểu Linh hỏi:" Có phải hai người đó thường xuyên đi chung với nhau không?". Cố Tử vẫn im lặng, đặt ly trà xuống, môi cười nhẹ, bỗng cô lên tiếng :" Thông minh !".

Tiểu Linh được khen thì vui mừng, mặt mài hớn hở.

Cô đứng dậy :" Từ nay Tiểu Linh dọn đến đây sống, giúp tôi việc hóa trang. Hai tháng sau thì dừng lại, chuẩn bị rời khỏi làng chài này!".

Dực Minh nghi hoặc :"Thế chúng ta sẽ đi đâu?". Cố Tử nhướng mày :" Thành phố S!"

Hai tháng trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, cũng là thời điểm Cố Tử cởi bỏ lớp "mặt nạ" đeo suốt thời gian dài vừa qua.

Thời điểm đi tới đây ở cô chỉ mang theo một bộ quần áo ướt nhẹp, một đôi giày và trong đó có vài cái thẻ tín dụng, nhét thứ đó dưới đáy giày, khi bơi dưới biển không sợ nó trôi mất.

Còn tất cả vật dụng còn lại, y phục, điện thoại đều là của Trần Tử Du chuẩn bị.

Lần này trở về, hành trang của cô vẫn như cũ, nhưng còn phải mang theo một đám người. Bây giờ, cô đối với họ không chỉ là ân nhân mà còn là một vị thần tối cao, có sức mạnh siêu nhiên, hạ giới để cứu rỗi cuộc đời bọn họ.

Ờ, hẳn là cứu rỗi!

Từ làng chài về thành phố S mất hai tiếng đi máy bay. Cô ngồi toa hạng nhất thì là điều hiển nhiên, suy cho cùng cũng là tiền của cô. Còn đám Vĩ Điền thì ở toa hạng hai, hơn hai mươi mấy người nên cô bao hẳn cả toa cho bọn họ. Đừng hỏi vì sao cô lại không cho bọn họ ở cùng với cô, tất cả cũng chỉ vì tiền, cô không giàu đến nổi bao cả toa hạng nhất để bọn họ dùng trong hai tiếng liền bỏ. Nên nói cô keo kiệt cũng chẳng sao.

Lão tử chấp nhận!

Xuống sân bay, Cố Tử như một vị vua dẫn theo cả đoàn tùy tùng đi du ngoạn bốn phương. Hàng vạn ánh mắt chăm chăm dõi theo cô cùng đám thuộc hạ phía sau, nữ nhân ăn mặc giản dị nhưng khí chất lại chẳng tầm thường, những tưởng là một nữ tổng thống trẻ nào đó.

Dừng chân trước cửa lớn sân bay, cô không ngừng lia mắt ngắm nghía lại thành phố mà bản thân đã rời khỏi gần bốn tháng. Vẫn vậy, chẳng khác gì mấy!

Đám người phía sau lần đầu được lên nơi đông đúc tấp nập như thế, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, họ nhìn đông nhìn tây bằng ánh mắt trầm trồ thán phục.

Vĩ Điền thu liễm sự ngạc nhiên thái quá của mình, tiến gần hỏi cô :" Chị hai, bây giờ mình đi đâu?".

Cố Tử đưa mắt tìm kiếm một hồi tầm nhìn dừng trêи chiếc xe bus màu vàng đỗ bên lề bên kia, như đã xác nhận điều gì, cô liền xoay người nói :" Lên chiếc xe đó, sẽ tới căn biệt thự ngoại ô thành phố. Mọi người sẽ sống ở đó, sau khi giải quyết xong một số việc tôi sẽ tới tìm mọi người, sắp xếp công việc cho mọi người!".

Vĩ Điền nghệch mặt :"Vậy mất bao lâu chị mới tới tìm bọn em?".

Cố Tử :" Không biết, nhưng sẽ sớm! "

Dực Minh :" Bây giờ chị về nhà sao?". Cô gật đầu không đáp, bọn họ cũng chẳng hỏi gì nữa.

" Đi đi, gặp lại!". Không chần chừ cô sải chân đi về phía gara của sân bay. Đám Vĩ Điền cũng nhanh chóng lên xe, đi tới nơi ở mà cô nói.

Âm thanh của từng bước chân vang vọng trong gara, Cố Tử dừng lại cạnh chiếc moto mới toanh màu trắng đen, nón bảo hiểm đặt trêи yên xe, đến chìa khóa cũng đã được cắm sẵn.

Cô cười nhẹ. Trần Tử Du này không sợ bị trộm xe sao?

Cố Tử đội mũ, rồ ga vọt đi nhanh như cắt. Tiếng động cơ mạnh mẽ xen lẫn tiếng gió vù vù, chiếc moto tựa hồ xé gió xông thẳng về phía trước. Thân ảnh mảnh mai khoác cái áo sơ mi trắng giản dị, bị gió thổi đến nhăn nheo không ra hình ra dạng. Bên trong chiếc nón bảo hiểm ôm cả đầu kia, biểu cảm nữ nhân vẫn lạnh nhạt như thế. Cô khéo léo điều khiển tay lái né tránh, vượt mặt những chiếc xe khác một cách chuyên nghiệp.

Chốc lát, đã đến trước cửa nhà Trình gia. Vẫn cái cổng sắt đen ngòm sừng sững đấy, nhưng lại có phần vắng vẻ, cô đơn.

Tiểu Nhu từ bên trong bước ra, nhanh chóng mở cửa.

" Tiểu thư đã về!"

" Ừm! " Cô gật nhẹ đầu. Cố Tử chạy xe vào sân, cởi nón bảo hiểm ra đặt lên yên xe.

" Ba mẹ tôi thế nào?".

Tiểu Nhu nói:" Lão gia và phu nhân vẫn khỏe chỉ có điều, hai người không còn vui như trước!".

Chẳng bao lâu hai người đã vào đại sảnh, cả một phòng khách rộng lớn chỉ có thân người gầy yếu của bà Trình ngồi trêи sofa, bà bơ phờ ánh mắt vô định. Cố Tử đứng cạnh bà, trong lòng dâng lên một cỗ áy náy, cổ họng nghèn nghẹn không thốt nên lời.

" Mẹ...". Cô khó khăn lên tiếng.

Bà Trình trợn mắt, quay phắt về phía phát ra tiếng nói. Hốc mắt bỗng đỏ hoe, bà từ từ đứng dậy môi mấp máy :" Tiểu...Mặc..."

" Biết tin gì chưa? Mặc ca của chúng ta trở lại rồi!". Nữ sinh A.

" Thật sao?? Trời dất, hôm nay tớ trang điểm nhạt quá, tớ vào nhà vệ sinh cái đã!". Nữ sinh B nói xong liền vọt vào nhà vệ sinh một cách thần tốc.

" Khϊế͙p͙, Mặc ca cư nhiên bây giờ mới trở lại, cô ta đúng là biết cách khiến người ta nhớ nhung không dứt. Con mẹ nó, làm lão nương chưa kịp chuẩn bị!!".

Cả căn tin trường Tây Dương náo loạn một trận cứ như siêu sao quốc tế sắp đổ bộ xuống.

Trước cổng trường, Cố Tử vẫn còn gật gù ở ghế sau. Đêm hôm qua, cô bị ông bà Trình kéo xuống hỏi han đủ điều, bồi bổ đủ thứ khiến cô đến bây giờ vẫn thấy no. Nhưng cô cũng không có gì oán trách hai người họ, dù sao tất cả đều là lỗi của cô, bụng làm dạ chịu.

Cửa kính xe vang lên tiếng "cốc cốc" Cố Tử mệt nhọc mở mắt. Gương mặt Trần Tử Du phản chiếu trêи kính, phía sau là thân ảnh nhỏ nhắn của Diệp Vân Huyên. Cô mở cửa xe bước ra, chưa kịp đứng vững đã bị hai bóng người bay vào ôm chầm lấy, suýt chút nữa đã ngã ngửa ra đường.

" Con mẹ nó, hai người muốn chết à?".

Trần Tử Du dụi mặt vào cổ cô, phát ra tiếng cười hì hì :" Chết cùng Mặc ca cũng không tệ!".

Diệp Vân Huyên :" Tớ cũng giống cậu ấy!".

Cố Tử thở mạnh một hơi, vẻ mặt không quá bất ngờ bởi cách nói năng khác lạ của Diệp Vân Huyên. Thời gian cô rời đi, đã đoán chừng nữ chính sớm muộn cũng bị Trần Tử Du dạy hư.

Ôm ôm ấp ấp, lôi lôi kéo kéo một hồi, Cố Tử mạnh bạo hất cả hai ra. Lực đạo không lớn, đủ để hai người đó lảo đảo, choáng váng. Không thèm đợi chờ, cô một mạch đi thẳng vào trường.

Trong lớp, Cố Tử sững người trước bàn học của mình. Không phải cô không muốn ngồi, là vì...trêи cả bàn lẫn ghế đều chất đầy những hộp quà to nhỏ khác nhau, còn cả đống lá thư đỏ đỏ hồng hồng trong ngăn bàn. Cô thầm mắng một tiếng, sai Giang Tự đang líu ríu bên tai chuyển cái đống kềnh càng ấy đi.

" Đáng lí ra, từ đầu mình không nên ngầu như vậy!" là lời trong lòng của cô hiện tại. Nhưng mà, hối hận cũng đã quá muộn.

" Tiểu Mặc!". Thanh âm quen thuộc khiến Cố Tử bắt đầu khó chịu, nhíu chặt mày.

Vừa xoay người lại, Tạ Thần liền vụt tới, cô rủa một tiếng nhanh tay kéo Giang Tự vào thế chỗ của cô. Còn bản thân thì lách sang một bên. Thành ra, cảnh tượng một đại nam thần ôm ấp một đại thần diễn ra bên trong lớp 12A1.

END.

Chap lần này không được thú vị, lần sau tôi sẽ bù.

Sẵn tiện, tôi xin mạn phép hỏi các cậu có thích thể loại đam mỹ hay không?