Cố Tử Làm Nữ Phụ

Chương 6: Cứu người



Tan học, tài xế Trình gia đến đón cô về nhà. Ngày hôm nay cũng không có quá nhiều biến động, chủ yếu chỉ nghe vài lời nói móc của bọn người Lưu Diệc Ngữ. Bất quá, Cố Tử vẫn làm như không nghe.

Xe chạy khoảng mười lăm phút cuối cùng cũng dừng trong sân Trình gia. Cô xuống xe thì nhìn thấy một chiếc moto màu đen đậu cách cô không xa. Cô nở nụ cười mỉm, rồi bước vào nhà.

Bà Trình mỉm cười:" Con về rồi à? ".

" Vâng! ". Cô quăng cặp sách vào một góc sofa, ngồi cạnh bà Trình rót một tách trà rồi uống cạn.

Bà hỏi :" Chiếc xe đó là con mua sao? ".

Cố Tử bình tĩnh gật đầu không chút do dự :"Vâng!". Bà Trình nhìn cô với vẻ mặt nghi hoặc:"Từ khi nào con bắt đầu chạy loại xe đó thế?".

" Vừa mới gần đây thôi, dạo này con thích cảm giác mạnh! ". Khoé miệng cô cong nhẹ đáp lại bà Trình. Lời nói dối này cũng khá thuyết phục.

Đối với sự thay đổi của cô, bà Trình cũng đã quen dần. Ngoại trừ tính cách, sở thích, cách cư xử của cô khác lúc trước, thì cũng không có gì đáng ngại.

Cô vẫn là con gái bà!

Cô cười nói :"Con lên phòng nhé?".

Bà Trình gật đầu. Cố Tử lấy cặp sách rồi đi lên lầu, tắm rửa xong vơ đại một bộ quần áo ở nhà mặc vào. Hôm nay cô nhất định phải đi thử chiếc xe đó.

Cô ngồi xuống ghế, nói:" Ba mẹ, một chút nữa con sẽ ra ngoài một chuyến!".

" Con muốn đi đâu? ". Ông bà Trình vẫn đang dùng cơm, nhưng khi nghe câu nói của cô thì đồng thời ngẩng đầu lên.

Cố Tử:"Thử xe ạ!".

" Nhưng giờ đã tối rồi, hay để mai rồi con thử?".Bà Trình trả lời cô, lời nói ngập tràn lo lắng. Bây giờ trời đã tối, lái xe rất nguy hiểm.

Ông Trình từ đầu đến giờ im lặng cũng lên tiếng:" Mẹ con nói đúng đó! ".

" Đằng nào cũng phải thử, thử càng sớm càng tốt. Với lại con đang rất nôn nóng!".

" Nhưng mà...".

" Mẹ yên tâm con sẽ về sớm và đảm bảo sẽ nguyên vẹn trở về. Con đi thay quần áo nhé! ". Nói xong Cố Tử nhanh chóng chạy lên lầu, cô không muốn nghe họ từ chối. Nếu không mãi đến khuya cô mới có thể chạm vào chiếc xe đó.

Năm phút sau, cô xuống lầu trong cái nhìn ngạc nhiên của ông bà Trình. Cô khoác lên người một cái áo thun trắng, bên ngoài là chiếc áo khoác kaki đen, quần jeans đen rách gối và đôi giày cổ cao đồng màu. Mái tóc ngắn được buộc lại, nhưng phía trước vẫn còn vài nhúm tóc buông thả. Dáng vẻ này khiến hai ông bà Trình không thể rời mắt.

" Con đi nhé, tạm biệt! ".

Tiếng nổ máy kéo ông bà Trình về hiện thực, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ ngoài muôn phần mạnh mẽ trêи người con gái mình. Thực sự có chút kinh ngạc.

Chiếc xe moto mượt mà chạy trêи đường, ai nấy đều nhìn thấy, thậm chí còn nhường đường cho nó mà không một lời quở trách. Tốc độ này quá đáng sợ rồi, thoạt nhìn ai cũng nghĩ người trêи xe là một chàng trai. Nhưng không ai biết được, đó là một cô gái, còn là một đại tiểu thư đài các.

Cô lái xe chạy một vòng thành phố, đến một con đường khá vắng vẻ thì có một chuyện xảy ra.

" Đoàng! ". Tiếng súng phát ra từ trong công trình bỏ hoang. Cô vội dừng xe lại nhìn vào bên trong. Giết người sao? Hay tranh giành địa bàn? Giành phụ nữ? Giải quyết ân oán?

Từ khi xuyên qua đến giờ chưa từng gặp phải chuyện này. Bây giờ tình cờ gặp phải khiến cô nhớ lại khoảng thời gian khi còn là Cố Tử, giết người như cơm bữa, nhìn người ta giết người còn nhiều hơn. Cảm giác ban đầu tuy có hơi lạ lẫm, nhưng sau đó nó đã sớm chay lì khiến cô chẳng còn cảm nhận được gì nữa. Hiện tại vẫn là có một chút hoài niệm.

Không nén được tò mò, Cố Tử bước vào khu công trình đó, tìm một góc có thể nhìn thấy diễn mọi diễn biến bên trong. Cô còn hận không thể khiêng ra một cái ghế, một túi bắp rang để xem kịch. Nhưng mà mấy thứ đó ở đâu ra? Đành phải xem kịch một cách khô khan.

Bên trong là một đám đàn ông, dưới đất là một cô gái, tay trái che vai bên phải có vẻ là bị trúng đạn. Chậc chậc một đám đàn ông ức hϊế͙p͙ một cô gái như vậy đúng là hèn hạ.

" Mày có biết mày đã đắc tội với ai không hả? Là đại ca Đại Quy đấy! ". Một tên đầu trọc, cao to, xăm trổ đầy mình trong đám quát to.

" Cái gì mà rùa to với rùa nhỏ? Lão nương không quan tâm, muốn chém muốn giết thì tùy! ". Cô gái ngồi dưới đất lạnh nhạt mở miệng, cứ như người sắp chết không phải là cô ta.

Bỗng nhiên cô cảm thấy cô ta có chút khí phách!

" Còn dám mạnh miệng? Được, tao cho mày toại nguyện!! ". Nói rồi, hắn nhấc súng ngắm vào đầu cô gái. Cô gái nhắm mắt chờ đợi cái chết tới.

" Này! ". Một giọng nói thanh thoát vang lên, Cố Tử bước từ trong tối ra, dáng vẻ hờ hững cộng thêm gương mặt xinh đẹp, quyến rũ của cô làm cho đám người kia trố mắt nhìn.

" Cô em từ đâu đến thế? Bây giờ bọn anh đang bận, không thể chơi cùng cô em được. Cô em chờ một lát nhé!". Tên đầu trọc nhìn cô bằng ánh mắt chẳng tốt đẹp gì, cực kì ghê tởm.

" Một đám đàn ông ức hϊế͙p͙ một cô gái, thật cặn bã! ". Cô không hay lo chuyện bao đồng nhưng dáng vẻ lúc nãy của cô gái kia khiến cô thấy hứng thú, nên muốn ra tay nghĩa hiệp.

" Này cô em, em xinh đẹp nhưng phải ăn nói cho cẩn thận đấy! ". Tên đầu trọc nghe được, có phần phẫn nộ cảnh cáo cô.

" Không đúng sao? ". Cô nở nụ cười quỷ dị, từ từ bước tới chỗ bọn chúng. Hắn hung hăng nói :" Cô em chán sống sao? ".

Cố Tử nhếch môi gật đầu :"Không sai!".

" Được, để anh đây giúp em! ". Hắn chuyển súng về phía cô, nhắm thẳng vào đầu "đoàng" viên đạn bay ra khỏi họng súng. Cố Tử nhanh chóng nghiêng người né viên đạn.

Cô hừ lạnh. Chỉ như vậy mà đã muốn giết cô?

Cố Tử toát ra một luồng sát khí vô cùng đậm, nhấc chân chạy về phía tên đầu trọc, đá bay cây súng văng lên trêи trời. Nắm tay cô đấm vào mặt hắn khiến hắn ngã xuống.

Những tên khác cũng lần lượt nhảy vào, đều bị cô đánh cho kêu cha gọi mẹ. Ở đây có hơn mười hai tên nhưng cô đánh vẫn không hề thở dốc. Ánh mắt vẫn bình tĩnh, không gợn sóng.

" Không sao chứ? ". Cố Tử nhìn nữ nhân vẫn còn ngồi dưới đất, lạnh giọng hỏi.

" Rất có sao! ". Cô gái nhăn mặt, ôm bả vai. Máu nhuộm đỏ cả áo sơ mi của cô ta.

" Tới bệnh viện!". Nói rồi, Cố Tử đỡ cô gái lên, tay cô gái quàng lên vai cô, cô thì ôm eo cô ta.

" Cẩn thận! ".

" Đoàng! ". Tiếng súng vang lên trong không gian im lặng. Cố Tử quăng súng sang một bên, nhấc bổng cô gái lên để thuận tiện bước đi. Đúng, bế kiểu công chúa đấy!

" Sao...sao cô nhanh vậy? Còn có...cô lấy súng ở đâu ra?? ". Cô gái lắp bắp hỏi, giọng nói không che được ngạc nhiên. Lúc nãy, cô ta nhìn thấy một tên trong số đó đang chĩa súng vào cô. Thế là cô ta hét lên, rồi sau đó là tiếng súng, cô ta nhắm mắt không dám nhìn, cứ ngỡ cô bị bắn nhưng khi mở mắt ra, cô ta lại thấy tên lúc nãy định bắn cô bây giờ đã không còn nhúc nhích, giữa trán còn có một vết thương do đạn bắn.

Sau đó cô ta nhìn lại cô gái đang đứng bên cạnh, chưa kịp định thần thì đã bị bế lên, còn bế kiểu công chúa. Nhưng cô không quan tâm, điều cô quan tâm là sao cô lại có thể giết được tên đó nhanh như vậy!

" Nhặt! ".

Cố Tử đặt cô ta ngồi phía sau yên xe, đội nón cho cô ta, còn mình thì ngồi phía trước. Nổ máy đến bệnh viện.

END.