Nửa đêm, trời vừa dứt cơn mưa đầu mùa, không khí ẩm ướt mang theo hơi lạnh lan toả khắp nơi. Bên trong con hẻm nhỏ giữa chốn đô thị nhộn nhịp, có một cuộc rượt đuổi vô cùng quyết liệt.
Nữ nhân với thân hình gầy yếu cố gắng lách khỏi những chướng ngại, cô vừa chạy vừa nhìn đám người áo đen phía sau. Tay ôm chặt cánh tay trái bị trúng đạn, máu rỉ ra ướt đẫm cả tay áo.
"Đứng lại!". Tên tóc dài phía sau hét lên, khuôn mặt hắn dữ tợn, đôi đồng tử đỏ ngầu.
Cố Tử cắn răng, mặc kệ cơn đau gắng sức chạy ra khỏi con hẻm. Mặt cô ngày càng trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trêи trán. Đứng trêи vỉa hè, cô khẩn trương ngoảnh đầu nhìn đám người sắp sửa đuổi tới, bỗng mắt cô dừng trêи chiếc taxi đỗ bên lề đường đối diện. Không chút nghĩ ngợi, Cố Tử liền chạy thẳng tới đó.
Cô mở cửa xe trực tiếp kéo tài xế ra ngoài, rồi ngồi vào ghế lái, nhấn ga rời đi, trước đó còn cao giọng xin lỗi người tài xế.
Đám người đồ đen vừa đuổi tới thì Cố Tử đã phóng xe đi khỏi. Tên tóc dài chửi thề một tiếng, tay móc điện thoại ra gọi cho ai đó. Không lâu sau, ba chiếc xe hơi dừng trước mặt bọn họ, tên tóc dài nghiêm mặt mở cửa bước vào ghế phó lái.
Hắn ra lệnh cho tên kế bên :" Đi thẳng!".
Về phần Cố Tử, tay trái của cô đã bị thương nên chỉ có thể lái xe bằng một tay. Cô vừa điều khiển xe vừa nhìn kính chiếu hậu, thời điểm này bọn chúng vẫn chưa đuổi tới. Nhưng cô vẫn không thể lơ là, Cố Tử giữ tốc độ chạy thẳng về phía trước. Vì đây chỉ là một chiếc taxi cũ nên vận tốc khá chậm, nếu đám người đó đuổi theo bằng xe thể thao, cô thua là cái chắc.
Hôm nay là ngày làm nhiệm vụ đầu tiên của Cố Tử sau khi kết thúc huấn luyện. Mấy năm trước cô được con gái của lão đại tổ chức Hắc Điêu nhặt về khi đang trong tình trạng sống dở chết dở. Từ đó cô quyết định chọn tổ chức làm nơi dung thân, để trở thành một cánh tay đắc lực của lão đại, cô đã phải dày công luyện tập trong môi trường vô cùng khắc nghiệt. Đối với một cô gái mà nói chuyện này chẳng khác nào đem mạng sống con người ra đùa giỡn, nhưng với Cố Tử đó chính là học cách để sinh tồn.
Nhiệm vụ đầu tiên của cô là ám sát tổng giám đốc tập đoàn Ngư Vũ. Thực ra, lão già này có mối quan hệ làm ăn với lão đại tổ chức Vọng Hồn, một tổ chức không đội trời chung với Hắc Điêu.
Những tưởng đây chỉ là một chuyện dễ dàng, nhưng nào ngờ lực lượng bảo vệ lão ta quá mức lợi hại, cô không còn cách nào địch lại nổi. Tên tóc dài vừa rồi tên là Hàn Mãnh, cánh tay phải của lão đại tổ chức Vọng Hồn. Có điều Cố Tử không hiểu, tại sao hắn lại ở đó bảo vệ lão già kia. Chẳng lẽ Vọng Hồn đã biết hành tung của Hắc Điêu?
Là một trong hai cánh tay đắc lực của người đứng đầu, nên thực lực của Hàn Mãnh vô cùng tài giỏi. Tuy nhiên đã có người từng khiến hắn thừa sống thiếu chết. Anh ta tên là Phong Dạ, một sát thủ bậc nhất thế giới ngầm. Anh ta cũng đã từng là người của Hắc Điêu, nhưng mấy năm trước Phong Dạ đã rời tổ chức.
Hắc Điêu cũng không phải kiểu ràng buộc thuộc hạ, nên khi Phong Dạ đưa ra yêu cầu này, lão đại đã lập tức gật đầu, đồng ý phóng sinh anh ta. Phong Dạ có thể coi là tiền bối của Cố Tử, nhưng dường như cô chỉ gặp anh ta có một lần. Đến bây giờ, dung mạo anh ta thế nào cô cũng không nhớ.
Cố Tử lái xe một mạch ra khỏi ngoại ô thành phố, ở đây không có biển, chỉ có một mảnh đất dùng để trồng thứ gì đó, nhưng vì không có đèn chiếu sáng nên cô chẳng thể nhìn rõ chúng là gì. Chỉ có mùi hương thoang thoảng khiến cô cảm thấy vô cùng quen thuộc, đây là mùi hương mà cô rất thích. Nhưng sự việc hiện tại, cô không thể thả lỏng tinh thần mà tận hưởng, phải thoát khỏi đám người kia càng sớm càng tốt.
Bỗng từ phía sau, liên tục vang lên tiếng súng. Cố Tử thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy hàng xe đang chạy về phía này, cô chửi thề một tiếng nhấn ga tiếp tục tăng tốc. Con đường trải dài như vô tận, chìm trong bóng tối, chỉ có ánh đèn ô tô thi nhau chạy đua với tốc độ chóng mặt.
Cố Tử cắn răng cố sức điều khiển chiếc taxi cũ kĩ, đến nỗi mặc kệ cánh tay bị thương mà nắm chặt vô lăng. Đến khúc cua, Cố Tử không hề giảm tốc mà thuần thục đánh tay lái sang một bên. Thực lực của cô tuy không phải giỏi nhất, nhưng về việc đua xe thì không ai có thể sánh bằng.
Vì hành động vừa rồi, vết thương liền bị rách, máu rỉ ra chảy đến khuỷu tay cô thì nhỏ xuống ghế. Cố Tử không mảy may để ý, tiếp tục lái xe qua khỏi vài khúc cua đồng thời né tránh từng phát đạn bắn tới
Phía sau Hàn Mãnh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chiếc taxi đang chật vật tránh khỏi những viên đạn của thuộc hạ hắn. Hắn trầm giọng nói với tên phía sau :" Đưa súng cho tôi!".
Tên thuộc hạ nghe thấy liền đưa súng cho Hàn Mãnh bằng hai tay, Hàn Mãnh nhận lấy súng, hạ kính cửa xuống. Hắn chui nửa người ra ngoài, ra hiệu cho thuộc hạ ngừng bắn rồi chĩa súng về phía xe của cô.
"Đoàng đoàng đoàng!". Tiếng súng vang lên ba lần liên tiếp, xuyên qua cửa kính sau của chiếc taxi cắm xuống sàn xe. Hàn Mãnh muốn bắn vào đầu của ghế tài xế nhưng do Cố Tử kịp thời né tránh nên không bị trúng đạn. Chiếc xe này chỉ là loại bình thường, kính không chống đạn, ghế ngồi chỉ cần một con dao găm là có thể đâm xuyên. Đây là trở ngại chí mạng của Cố Tử. Nếu không có kỹ thuật lái xe cừ khôi thì e rằng, cô sớm đã chết ngay tức khắc.
"Chết tiệt!". Hiện tại đã không còn đường lui, trong tay cô không có súng cũng chẳng có thứ gì có thể phản công ở cự ly xa. Chỉ có cách bỏ xe chạy lấy người.
Nói là làm, cô không chút nghĩ ngợi liền mở cửa xe, gió lạnh lùa vào khiến vết thương đau rát. Cô nghiến răng chịu đựng, lái xe đến một đoạn cua khuất tầm nhìn của đám người Hàn Mãnh lập tức co người nhảy xuống.
Cố Tử lăn vài vòng dưới nền đường, không quan tâm tới chiếc xe xấu số đâm vào dải phân cách vỡ tan. Cô bật người ngồi dậy, ôm lấy cánh tay ngăn không cho máu chảy xuống, chạy thẳng vào cánh rừng bên cạnh. Không lâu sau, chiếc taxi nổ tung, ánh lửa đỏ sáng rực cả một khu. Cố Tử bán sống bán chết đi sâu vào rừng, thi thoảng cô lại ngoảnh đầu xem xét tình hình.
Cô rất rõ, Hàn Mãnh không phải loại người dễ bị lừa, chắc chắn hắn sẽ sớm phát hiện rồi cho người đuổi theo.
Cánh tay ngày càng đau đớn dường như miệng vết thương đã rách to hơn vì cú lộn người vừa nãy. Nhưng hiện tại vết thương này không đáng lo tới, trước mắt phải giữ được tính mạng cái đã.
Khu rừng bị bóng tối cắn nuốt, không chút ánh sáng vậy mà Cố Tử vẫn một mực chạy thẳng về phía trước. Đôi mắt của cô đã được huấn luyện tinh tường nên ở điều kiện thiếu thốn ánh sáng này, cô vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ. Cho dù có gặp nguy hiểm vẫn không đáng sợ bằng sự nguy hiểm khi lọt vào tay của Hàn Mãnh.
Cố Tử cứ chạy như thế bỗng đâm sầm vào một thứ gì đó. Không cứng, tựa như một bức tường thịt. Theo bản năng cô lập tức lùi ra sau, tay thủ thế chuẩn bị đánh nhau bất cứ lúc nào.
Thứ cô vừa đâm phải, chắc chắn là con người. Nhưng không phải đám Hàn Mãnh, khí tức trêи người người này không giống bọn chúng. Cố Tử đưa ánh mắt cảnh giác nhìn người đối diện từ trêи xuống dưới. Là một người đàn ông, anh ta xỏ hai tay vào túi quần thản nhiên nhìn cô.
Bất chợt, anh ta lên tiếng :"Người của Hắc Điêu?".
Cố Tử thoáng nhíu mày, nhưng không trả lời. Người đàn ông vuốt mái tóc ra sau, môi nở nụ cười lưu manh :" Không cần cảnh giác như vậy, tôi là tiền bối của cô đó!".
" Tiền bối?". Cố Tử chau mày. Tiếp tục dò xét anh ta, tên đàn ông này có vẻ ngoài vô cùng tuấn lãng, môi lúc nào cũng nhếch lên vẻ châm chọc, đầu tóc lộn xộn nhưng lại tô điểm thêm sự mị hoặc cho anh ta. Anh ta mặc một chiếc sơ mi cổ tàu, hai cúc áo đầu tiên không được cài lại khiến bộ ngực trần rắn chắc bị để lộ ra bên ngoài.
Chỗ đó, hình như cô vừa đâm vào chỗ đó...
Cố Tử nhận thức được người đối diện không hề nguy hiểm đối với cô. Cô từ từ hạ tay xuống, ôm lấy cánh tay đang đau nhói.
Người đàn ông dời ánh mắt nhìn về phía sau lưng Cố Tử, nụ cười trêи môi anh ta càng rõ rệt hơn :"Bị truy sát sao?".
"Không cần anh quan tâm!". Cố Tử lạnh lùng nói. Lúc này cô dường như không thể chịu được nữa, cánh tay trái của cô bị trúng hẳn hai viên đạn của Hàn Mãnh. Có thể gượng sức đến bây giờ, cô đã cao siêu lắm rồi.
Người đàn ông không có phản ứng với lời nói của cô, anh ta chuyển hướng nhìn xuống cánh tay không ngừng chảy máu của cô, lên tiếng :"Bị thương à?".
Không thấy sao mà hỏi?
Cố Tử im lặng, không buồn trả lời câu hỏi của anh ta. Thấy vậy, người đàn ông nhướn mày :"Tới nhà tôi trị thương đi!".
Nói rồi anh ta lập tức xoay người, nhấc chân đi về phía trước. Cố Tử vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô lãnh đạm hỏi :" Tại sao tôi phải đi theo anh?".
Lời này, khiến người đàn ông khựng lại, anh ta không quay người nhìn cô mà trả lời :"Ừ nhỉ, chỉ một tiếng tiền bối thì có vẻ không đáng tin lắm!".
Cô hơi nhíu mày, nhìn bóng lưng của anh ta. Người đàn ông im lặng một lúc lâu, thì xoay người lại đối diện với cô, anh ta nhếch môi:"Tôi tên Phong Dạ!".
Hai tiếng này, khiến Cố Tử không khỏi kinh động. Không phải sợ hãi do uy danh lúc trước của anh mà là vì Cố Tử bất ngờ bởi sự tồn tại của Phong Dạ ở nơi này. Khi Phong Dạ rời tổ chức, ai cũng nghĩ anh sẽ ra nước ngoài sinh sống. Bởi chẳng ai tìm thấy tung tích liên quan tới cái tên Phong Dạ này, nào ngờ anh lại sống trong một khu rừng nằm ngoài thành phố như thế.
Đúng là Cố Tử đã từng gặp Phong Dạ, nhưng lại không để ý quá nhiều, nên cụ thể dung mạo của anh ra sao cô sớm đã không còn nhớ nữa. Vì cô không có hứng thú tìm hiểu người khác, đặc biệt là đàn ông. Trong mắt cô, đàn ông là loài sinh vật sống bằng nửa thân dưới, hoàn toàn không đáng để vào mắt.
Tuy Phong Dạ có tiếng tăm lừng lẫy cả thế giới ngầm, thì đối với cô anh cũng chỉ là loài sinh vật đó thôi. Mặc dù, dáng vẻ của anh ta giống một đứa con nít ranh miệng còn hôi sữa.