Kết quả này là điều mà Bạch Phong không hề mong muốn, càng không hề nghĩ tới sẽ xảy ra. Bạch Dụ Lan là đứa con gái mà lão tự hào nhất, chỉ mất hai năm để lọt vào top mười bảng truy nã, việc này cũng đồng nghĩa với đã trở thành một trong những sát thủ nguy hiểm nhất hắc đạo. Tuy tổ chức Bạch Sơn không thể sánh với Hắc Điêu, nhưng với danh hiệu nữ sát thủ đầu tiên và duy nhất lọt vào top mười cũng đủ để lão hãnh diện tới bây giờ.
Cho tới thời gian gần đây, đột nhiên nhảy từ đâu ra một nữ nhân tên Cố Tử. Không mất bao lâu liền đạp cái danh hiệu kia của con gái lão xuống dưới chân, hiện tại còn đánh Bạch Dụ Lan đến thừa sống thiếu chết. Lão cảm thấy hai bên má bị vả đến phát đau.
Bây giờ cho dù có thương Bạch Dụ Lan cách mấy lão vẫn không thể đi đòi công bằng cho con gái. Đây là một cuộc chơi lấy mạng ra đặt cược, từ khi bước lên sàn đấu thì đã chuẩn bị tinh thần chết bất cứ lúc nào. Cứ cho là Bạch Dụ Lan rất mạnh, nhưng không phải vô địch thiên hạ. Chẳng qua thời điểm này đã xuất hiện người thừa khả năng đè chết Bạch Dụ Lan mà thôi.
Sau khi Bạch Dụ Lan được đưa đi, không khí ở sàn đấu vẫn chưa hề hạ nhiệt. Kết quả này không khỏi khiến người khác bàng hoàng, thành tích như vậy đối với một tân binh xuất hiện chưa bao lâu thì quả thực quá sức kinh hỉ. Trong lòng ai nấy đều có dự đoán, cô gái Cố Tử này sớm muộn cũng trở thành một cái tên lừng lẫy trong hắc đạo.
Cố Tử đánh bại Bạch Dụ Lan một cách dễ dàng như vậy hoàn toàn nằm trong dự đoán của bọn người Hắc Điêu. Dù sao cũng là "đồ đệ" của đại ôn thần Phong Dạ, thế nào lại có thể thua dưới tay một nữ sát thủ nhỏ nhoi?
Chiến thắng này khiến bọn họ rất vui vẻ, nhưng lại hả hê nhiều hơn. Việc có nữ sát thủ đầu tiên lọt vào top 10 luôn là điều mà Bạch Sơn kiêu ngạo suốt bao lâu nay, đến đâu vị lão đại Bạch Phong kia cũng vênh váo mang việc này ra để khoe khoang. Bọn người Hắc Điêu đương nhiên đã sớm nhìn không nổi, hiện tại cái ngôi vị kia bị nhóc Cố một cước đá xuống hố, bọn họ chỉ hận không thể đứng trước mặt lũ người Bạch Phong cười một trận cho đã.
Duy chỉ có tiểu bảo bảo họ Đường nào đó lại lặng lẽ chấm nước mắt, khi sắp phải "moi ruột móc gan" để tặng cho Cố Tử một hòn đảo.
"Kỳ thực chị đây cảm thấy nhóc ra tay vẫn còn nhẹ, hay là giữa chừng lại thương hoa tiếc ngọc?". Cố Hạ nhướng nhướng mày.
Vừa dứt lời, Cố Tử liền ném cho chị ta một ánh mắt khinh bỉ.
Cô thế nào lại đi thương hoa tiếc ngọc cái loại nữ nhân đó?
Khúc Lăng sờ mũi:"Tôi thấy nhóc Cố tẩn cho Bạch Dụ Lan đến thừa sống thiếu chết, chỉ còn chút hơi tàn. Cô sao lại nhìn ra nhóc Cố nhẹ tay thế? Không lẽ muốn đày người ta xuống mười tám tầng địa ngục luôn sao?".
Trịnh Tử Du bĩu bĩu môi:"Em lại muốn đày cô ta xuống tầng mười chín luôn cơ!".
"Không được, tầng mười chín là của tôi rồi!". Phong Dạ đột nhiên lên tiếng, kéo theo sự chú ý của mọi người.
Gì đây? Tên này đi tranh tầng mười chín ở địa ngục làm cái quái gì?
Đường Hạo nhăn mặt khó hiểu:"Cậu khi không lại đòi xuống địa ngục làm gì?".
"Liên quan gì tới cậu?". Phong Dạ nói xong liền quay sang nhìn Cố Tử với ánh mắt đầy ý cười.
Đối với lời này mọi người ở đây nghe sẽ không hiểu, nhưng cô thì có. Vài hôm trước chẳng phải cô đã nói sẽ thuê Diêm Vương xây riêng cho Phong Dạ tầng mười chín dưới địa ngục hay sao? Thế mà tên này vẫn nhớ đến tận bây giờ, còn mang nó ra đùa giỡn với cô.
Cố Tử cô đây thề, sau này nếu cô không đánh bại được tên này thì cô sẽ mang họ Phong!
Đối diện với ánh mắt kia, Cố Tử không chút kiêng nể hậm hực trừng một cái. Nhưng tất cả mọi người ở đây lại nhìn ra cô và Phong Dạ đang liếc mắt đưa tình. Nên bọn họ chỉ đành bụm miệng cười trộm, hoặc làm như không thấy.
Cố Ly Khiêm cũng không nhịn được mà nhếch môi:"Không lâu nữa, cậu không chừng sẽ phải xuống địa ngục đấy!".
Phong Dạ cười khẩy một tiếng:"Tôi cũng sợ hãi quá đi mất!".
Anh đây cũng muốn trải nghiệm cảm giác bị đày xuống địa ngục một lần đấy!
Vòng hai chỉ còn bốn tổ chức, trận đầu tiên là Hắc Điêu và Bạch Sơn, trận thứ hai là Vọng Hồn và D"s Bloods.
Tuy trận hai vẫn chưa bắt đầu nhưng mọi người cũng đã sớm đoán được người chiến thắng là ai.
D"s Bloods là một tổ chức lâu đời, từng đứng vị trí thứ nhất trong hắc đạo. Nhưng sau khi cố lão đại là Mr. D mất, con trai ông ta lên thay thế thì tổ chức liền tụt dốc phong phanh. Không chỉ trêи phương diện kinh doanh, kể cả thực lực cũng lọt xuống vị trị thứ hai đứng sau Hắc Điêu và Vọng Hồn cùng đồng vị trí đầu tiên.
Tuy nhiên D"s Bloods vẫn có quyền lực nhất định, dù sao cũng là cơ đồ của một bậc tiền bối tiếng tăm lẫy lừng, nên đối với D"s Bloods mọi người vẫn có chút kính trọng. Dẫu trong lòng ai nấy đều khinh bỉ đứa con trai kia của Mr. D.
Trận hai không nằm ngoài dự đoán, chiến thắng thuộc về Vọng Hồn.
Khán đài vang lên những tiếng hò hét phấn khích. Bởi vì tiếp theo sẽ là màn đấu đầy kịch tính giữa hai tổ chức không đội trời chung. Càng nói, không chừng đại hội năm nay một trong hai sẽ có người chiến thắng thì sao?
Cố Tử đứng tựa lưng vào tường, mặt có chút khó chịu vì bất đắc dĩ bị kéo tới lối thoát hiểm. Vốn ngay từ đầu cô còn muốn thoải mái nghỉ ngơi sau trận đấu với Bạch Dụ Lan, nhưng cái tên ôn thần Phong Dạ kia lại cưỡng chế lôi cô đi dưới những ánh mắt bát quái của mọi người.
"Này, dù gì tôi cũng là người sắp giúp cô thoát khỏi thằng ranh con Dịch Dã ấy, cô đừng bày ra vẻ mặt này chứ?". Phong Dạ nhăn mặt khoanh tay trước ngực.
Suy đi nghĩ lại chuyện này cũng rất đúng, nếu cô cứ tỏ thái độ như vậy thì quả thật quá không biết phép tắt.
Cố Tử lập tức kéo một nụ cười lấy lệ.
Phong Dạ híp mắt nhìn nụ cười gượng gạo đó liền bày ra vẻ mặt miệt thị nói:"Thôi bỏ đi, khó coi chết đi được!".
Cố Tử:"...".
Xin hỏi, cô có thể giết anh ta không?
Cái tên hỗn đản chết tiệt!
"Rốt cuộc...anh kéo tôi tới đây làm gì?". Sau khi nghe những suy luận của đám Cố Hạ cô thực không biết nên đối diện với Phong Dạ thế nào. Ban nãy trong phòng nhiều người nên cô không cảm thấy gì. Nhưng hiện tại chỉ có hai người nên có chút gượng gạo.
Phong Dạ không để ý tới sự khác thường của cô, rất tự nhiên chống một tay lên bức tường phía sau lưng Cố Tử, thành công giam cô lại.
Tư thế này...có phải quá thân mật rồi đi!
"Anh...". Cố Tử hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng như lúc này, chính cô cũng không biết trái tim đang đập nhanh hơn bình thường.
Không để cô nói hết, Phong Dạ đã lên tiếng ngắt lời:"Tôi sắp thi đấu rồi, hiện tại đang rất cần động lực...". Càng nói anh càng áp sát người Cố Tử:"Cô cổ vũ tôi đi!".
Cố Tử âm thầm nuốt nước bọt, cố gắng để bản thân không mất bình tĩnh:"Cổ vũ thế nào?".
"Tùy cô!". Anh đây rất dễ tính, không hề đòi hỏi đâu!
Trong bầu không khí mờ ám này, Cố Tử mím môi khó xử, trong đầu là một trận rối bời.
Con mẹ nó bảo cô cổ vũ tên này, cô làm sao biết phải cổ vũ như thế nào?
Phong Dạ không hối thúc, một mực im lặng chờ đợi càng khiến cô ngượng ngùng hơn.
Cố Tử hít một hơi thật sâu, vẻ mặt như sắp sửa làm một việc cực kì hệ trọng. Cô không chút tình nguyện một tay đưa lên lấy đi chiếc mũ lưỡi trai của Phong Dạ.
Tay còn lại nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của anh, có hơi ngập ngừng lên tiếng:"Ngoan, thi đấu thật tốt!". Nói xong, cô đội mũ lại cho anh rồi nhanh chóng đạp cửa chạy đi, bỏ lại Phong Dạ còn đang ngẩn người.
Vốn dĩ, anh còn tưởng cô sẽ thơm anh một cái!
Chốc, Phong Dạ lắc lắc đầu mỉm cười, tay đặt lên vị trí khi nãy cô dùng cử chỉ nhẹ nhàng vuốt ve.
Như thế cũng không tồi!
*
Vòng đấu cuối cùng còn chưa bắt đầu nhưng không khí dưới khán đài đã vô cùng náo nhiệt. Thậm chí có một số người đã cá cược với nhau giữa Hắc Điêu và Vọng Hồn bên nào sẽ thắng.
Ba năm trước khi Hắc Điêu còn tồn tại một đại ôn thần Phong Dạ, bọn họ dùng mắt cá suy nghĩ cũng thừa sức đoán được Hắc Điêu hoàn toàn đánh bại được Vọng Hồn. Nhưng vị đại ôn thần ấy sớm đã rời khỏi hắc đạo, hiện tại cả tung tích cũng chẳng ai biết cho nên suốt ba năm nay cả hai tổ chức đứng đầu này đều không phân cao thấp. Càng nói, đó là trước khi Hàn Mãnh chết, bây giờ Alex trở thành người đại diện Vọng Hồn thi đấu, thực lực thế nào không một ai rõ. Nếu như gã so với Kiến Lâm cao hơn vài bậc, cộng thêm sự nghi ngờ Hắc Điêu là kẻ gây ra cái chết của Hàn Mãnh thì e rằng Kiến Lâm sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng cho tới cuối cùng đều là suy đoán vô căn cứ. Muốn biết rõ ai cao ai thấp đều phải chờ xem trận đấu cuối cùng này.
Alex chậm rãi bước lên sàn đấu, gương mặt lạnh lẽo như thường lệ. Đây là trận thi đấu đầu tiên của gã, nhưng nó không đơn thuần như vậy. Ngày hôm nay, bằng mọi cách gã nhất định phải thắng.
Còn nếu thua, thứ chờ đợi gã chính là sự trừng phạt của Dịch Dã.
Đây là quy củ của Vọng Hồn từ trước đến nay, một khi đã đại diện tổ chức tham gia bất cứ trận đấu nào thì tuyệt đối phải thắng. Nếu không sẽ phải chịu hình phạt từ người đứng đầu. Trước kia, khi đối thủ vẫn còn là Phong Dạ, Hàn Mãnh đã không ít lần bị Dịch Dã trừng phạt. Gã không rõ hình thức trừng phạt là gì, nhưng chứng kiến dáng vẻ thân tàn ma dại của Hàn Mãnh sau khi lĩnh phạt, gã cũng đã lờ mờ đoán được cái thứ hình phạt kia hung bạo đến mức nào.
Nhưng hôm nay gã chắc chắn sẽ không cần phải nhận sự trừng phạt đó. Hắc Điêu hiện tại đã không còn Phong Dạ, vì thế với thực lực của Kiến Lâm, y hoàn toàn không có khả năng đánh bại gã. Nói cách khác, trận này Alex gã nắm chắc phần thắng.
Đứng trêи sàn đấu giữa vô vàn tiếng reo hò nhưng Alex vẫn bất động thanh sắc, kiên nhẫn chờ đợi đối thủ sắp sửa bị gã đánh bại kia.
Từ trong góc tối, dáng người nam nhân một thân đen tuyền tiêu sái bước ra. Phong Dạ hôm nay mặc một chiếc áo tay dài có nón, hiện tại anh đã kéo nó lên đầu, đội thêm chiếc mũ lưỡi trai nên chẳng ai thấy rõ gương mặt của anh.
Phong Dạ thong dong từng bước đi tới sàn đấu, tiếng reo hò lần nữa náo nhiệt vang lên.
Alex nhìn nam nhân dừng trước mặt có chút quen mắt, chính là dáng vẻ của kẻ đã từng khiến gã và Hàn Mãnh phải thừa sống thiếu chết.
Thế nhưng, lý nào hắn lại ở đây?
Hàng loạt nghi hoặc hiện lên trong đầu Alex, ngay lúc này nam nhân đối diện kéo mũ áo xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đang lăn tăn vài gợn sóng kinh hãi.
Phong Dạ trào phúng cười một cái, giơ tay chào hỏi:"Đã lâu không gặp, ranh con!".
Một gương mặt, một hành động, một câu nói, không chỉ Alex mà cả khán đài dường như đều hoàn toàn rơi vào bàng hoàng.
"Đó là Phong Dạ!". Bỗng từ đâu một âm thanh vang lên, lập tức kéo mọi người quay về hiện thực. Tiếng ồn ào so với ban nãy còn kinh khủng hơn. Chuyện này cũng chẳng thể trách được, đối với vị đại ôn thần đã biệt tích hơn ba năm đột nhiên xuất hiện thì quả thực là một chuyện động trời.
Càng nói, sức hút của Phong Dạ không phải dạng vừa.
Nếu bảo một phần tư hắc đạo đều ngưỡng mộ anh cũng không hề nói quá.
"Hắn sao lại trở về rồi?".
"Sao tôi biết được, không chừng là muốn lần nữa xưng bá!".
"Tôi nghĩ hôm nay Alex không chết cũng tàn phế!".
"Nếu Phong Dạ trở về, Hắc Điêu chẳng phải sẽ trở thành tổ chức hàng đầu hắc đạo sao? Đã có một siêu tân binh Cố Tử, hiện tại thêm một đại ôn thần Phong Dạ, không làm vua cũng làm chúa!".
"Chuyện này còn phải nói à? Phong Dạ tái xuất giang hồ, cả đám sát thủ ngoài kia còn không bằng tép riu!".
"Phong Dạ suy cho cùng cũng đã biến mất hơn ba năm, sợ rằng thân thủ đã tụt dốc rồi!".
"Đoán cái rắm, đợi một lúc nữa sẽ biết kết quả thôi!".
Tiếng bàn luận vang lên không ngớt và chẳng ai để ý rằng hai nam nhân trêи sàn đấu đang đằng đằng sát khí, tưởng chừng ngay lập tức họ liền có thể lao vào đánh nhau.
Dịch Dã nhàn nhã ngồi trêи sofa, dáng vẻ thư thái lại bị ánh mắt lạnh lẽo tột cùng xé toạc. Hắn cắn chặt răng, xương quai hàm cương nghị sắc bén lộ rõ. Bàn tay cầm ly rượu lộ cả gân xanh, chốc lát "tách" một tiếng, ly rượu vỡ tan, thứ chất lỏng màu đỏ thẫm không rõ là rượu hay máu chậm rãi len lỏi chảy xuống.
Đám thuộc hạ trong phòng đến thở mạnh cũng không dám. Theo Dịch Dã nhiều năm, bọn họ tất nhiên hiểu rõ, cảm xúc hiện tại của Dịch Dã chính là căm phẫn đến cực điểm.
Sự xuất hiện của Phong Dạ đã giải đáp hết tất thảy những nghi vấn trong suốt thời gian qua.
Kể cả việc Hàn Mãnh bị giết.
Trêи đời này, hoàn toàn không tồn tại bất cứ ai có khả năng đả thương Hàn Mãnh. Hắn ta là thuộc hạ đắc lực của Dịch Thái Phi, theo lão tung hoành ngang dọc trong hắc đạo suốt nhiều năm, thực lực đương nhiên phi thường. Nhưng cho đến khi hắc đạo mọc ra một Hắc Điêu, thời kỳ đầu vẫn chưa có sức đe doạ tới Vọng Hồn nên chẳng mấy ai quan tâm. Tuy nhiên, chưa tới mười năm sau, Hắc Điêu lại đào ra một tên không sợ trời đất, trong khoảng thời gian ngắn danh tiếng vang dội cả hắc đạo. Và rồi nam nhân đó chạm trán với Hàn Mãnh, một đường đánh hắn ta đến suýt mất mạng, toàn bộ hắc đạo liền kinh hãi trước cái tên Phong Dạ.
Từ đó thế giới xuất hiện người có thể lấy mạng Hàn Mãnh.
Hàn Mãnh chết, nghi ngờ lớn nhất chính là Phong Dạ. Nhưng anh biệt tích hơn ba năm, điều tra cật lực vẫn không có chút thông tin. Thế nên, mọi chuyện đều đổ lên đầu Hắc Điêu.
Bây giờ Phong Dạ tái xuất trước cả hắc đạo, mọi người dùng đầu gối vẫn có thể hiểu ra kẻ giết Hàn Mãnh là ai.
Sàn đấu nồng nặc sát khí, chính xác là phát ra từ Alex, còn nam nhân họ Phong nào đó lại dửng dưng như đang ở công viên giải trí, thi thoảng lại như có như không liếc nhìn khung kính của Hắc Điêu, tựa hồ muốn xuyên qua đó mà nhìn ngắm khuôn mặt của ai kia.
Lúc này, Phong Dạ đột nhiên giơ tay lên cao, lập tức tiếng ồn ào biến mất. Không gian im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Anh hạ tay xuống, ý cười nhàn nhạt vẫn còn đọng lại bên khoé môi:"Hôm qua Kiến Lâm lao lực quá độ thành ra không thể xuống giường, nên tôi thay cậu ta đứng ra thi đấu. Mọi người không có ý kiến gì chứ?".
Không có!
Cho dù có vẫn không ngu đến mức nói trước mặt anh!
Kiến Lâm ở đây giật giật cơ miệng. Chính họ Phong kia muốn ra mặt bảo vệ cô gái nhỏ của cậu ta, hiện tại lấy lí do y bị liệt giường vì lao lực quá độ để biện minh?
Không phải y bất mãn nhưng cậu ta không thể lấy lí do bình thường một chút à?
Lao lực quá độ cái em gái nhà cậu!
"Vậy ý quý ngài Alex đây thì sao?". Anh chuyển ánh mắt sang người đối diện, dáng vẻ thong dong tựa như chẳng thấy địch ý của Alex.
Hiện tại cho dù gã có muốn ngay lập tức lao vào xé xác Phong Dạ thì gã vẫn phải cố gắng nén kϊƈɦ động. Đối với một đối thủ như anh, gã không thể manh động. Trận đấu nhiều năm trước đã để lại một bài học cho gã, càng khiến gã biết năng lực thực sự của kẻ trước mặt.
Chưa nói tới việc sau ba năm biến mất khỏi hắc đạo, thân thủ của Phong Dạ đã biến hoá như thế nào. Nên chỉ sau trận đấu này gã mới có thể cảm nhận rõ.
Ban đầu, Alex gã còn nắm chắc phần thắng trong tay. Thế nhưng đến hiện tại, quả thực rất mơ hồ.
Nếu ngày hôm nay, gã trực tiếp bị đánh bại trêи sàn đấu, cho dù có lành lặn trở về e rằng cũng phải đối diện với sự trách phạt của lão đại.
END.
Đôi lời của tui:
chuyện là tui đã thi xong gòy ٩(^ᴗ^)۶ nên từ hôm nay sẽ tiếp tục công cuộc viết truyện cho mọi người, tui cũng xin lỗi mọi người vì dạo gần đây tần suất ra chương mới có chút chậm trễ (●′ω"●) nhưng vì lịch học tương đối dày đặc nên tui không còn cách nào khác (ಥoಥ) dù sao tui cũng hong có ý định drop truyện đâu, nên mọi người đừng lo nhé, tui sẽ cố gắng ra chương mới sớm nhất có thể (๑•̀ㅂ •́)و ✧