Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1612



Chương 1612

Cô rất tốt!

Quá tốt rồi.

Anh phải lập tức trở về.

Anh phải lập tức nhìn thấy cô.

Bây giờ không có điều gì có thể ngăn cản anh quay về bên cô.

Lục Kiến Thành vừa muốn rời đi thì đột nhiên có một y tá đuổi theo phía sau, cô ấy vừa chạy vừa nói.

“Cuối cùng cũng đuổi kịp anh rồi, anh đi nhanh như vậy làm gì chứ? Bác sĩ nói miệng vết thương của anh khá nghiêm trọng, vết dao hơi sâu, rất dễ bị lây nhiễm hoặc thối rữa, chúng tôi đề nghị anh nằm lại viện vài ngày vẫn tốt hơn.”

“Cảm ơn mọi người, nhưng tôi không cần.”

”Ôi chao, cái người này sao lại không nghe lời bác sĩ như vậy chứ, tất cả mọi người đều đề nghị anh ở lại đây hai ngày, sao anh không biết quý trọng cơ thể của mình vậy?”

“Tôi đương nhiên rất quan tâm đến cơ thể của mình, nhưng bây giờ tôi còn chuyện quan trọng hơn cần phải làm.”

Dứt lời Lục Kiến Thành nhanh chóng bắt xe đi thẳng đến sân bay.

Đợi mấy tiếng, may thay anh đã mua được vé máy bay của một người đột nhiên muốn hủy chuyến.

Lúc lên máy bay, vết thương của anh đã nứt ra.

Nhưng anh lại không hề cảm thấy đau, chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn, cũng vô cùng kích động.

Ở bên kia, Chu Tiễn Nam vừa đưa Nam Khuê và Niệm Khanh cùng Tư Mặc ra ngoài ăn cơm.

Vì đã lâu rồi không gặp mẹ nên hai đứa nhỏ vô cùng hưng phấn.

Cho nên Nam Khuê dẫn theo hai đứa nhỏ đến nhà hàng hai bé thích nhất.

Chu Tiễn Nam lo Nam Khuê mang theo bụng lớn ra ngoài không an toàn nên chủ động đưa họ đi.

Trong bữa cơm, Niệm Khanh và Tư Mặc cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nam Khuê nhìn hai đứa, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Nhưng cô luôn cảm thấy trong lòng như thiếu vắng gì đó, vô cùng trống vắng.

Chỉ cần một cơn gió thôi qua cũng đủ để khiến trái tim cảm thấy đau đớn.

Sao Chu Tiễn Nam lại không biết cơ chứ?

Anh ấy hơi hé miệng, định nói tin Lục Kiến Thành đang trở về cho cô biết.

Nhưng anh lập tức dừng lại.

Niềm vui này để Lục Kiến Thành tự mình mang đến cho cô đi.

Sau khi mang hai đứa nhỏ về, Nam Khuê cảm thấy hơi buồn ngủ nên lên tầng ngủ trưa.

Trước khi Chu Tiễn Nam rời đi đã chủ động ôm Niệm Khanh và Tư Mặc: ”Chú Chu muốn hỏi hai cháu một chuyện, có thể nói thật cho chú biết được không?”

”Được ạ.” Hai người bạn nhỏ đồng thanh nói.

”Đã lâu không gặp cha, Niệm Khanh và Tư Mặc có nhớ cha không?”

Ngoài ý muốn, hai người bạn nhỏ đều không lập tức nói ”nhớ” hay ”không nhớ”.