Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1643



Chương 1643

“Vấn đề thứ nhất, nhật kí của mẹ Nam Khuê chỉ có một quyển này thôi sao? Ông có còn giấu nữa không?”

Đỗ Quốc Khôn vội vàng lắc đầu: “Sao có thể chứ, chỉ có một quyển này.”

“Được, trong này chỉ có những nội dung này thôi sao? Ông có xé trang nào không?”

“Không có, tất cả đều nguyên vẹn, gáy quyển sổ vẫn như vậy, cậu có thể nhìn kĩ.”

Lục Kiến Thành đã sớm nhìn xong.

Sở dĩ anh hỏi là vì muốn xác nhận một chút.

“Ảnh chụp đâu?” Lúc này anh vắt chéo chân, giọng nói mạnh mẽ trầm ổn vang lên.

Đỗ Quốc Khôn lập tức cảnh giác: “Tổng giám đốc Lục, tôi biết cậu khôn khéo, nhưng hai thứ này đã là vốn liếng cuối cùng của tôi, nhật kí cậu cũng đọc rồi, ảnh cũng đã xem, có phải nên giao trước tiền cho tôi rồi không?”

“Thế này đi, tôi cũng không ép buộc, chúng ta hẹn thời gian, một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

Lục Kiến Thành trực tiếp nói: “Không cần phiền toái như vậy, bây giờ tôi có thể gọi nói chuyển tiền cho ông.”

Đỗ Quốc Khôn nghe xong thì vô cùng kích động.

“Tổng giám đốc Lục, lời…lời của cậu là thật sao?”

“Đương nhiên là thật.”

Dứt lời anh lấy điện thoại ra, sẵn sàng gọi điện.

Đỗ Quốc Khôn đã sớm đưa một đống thẻ ngân hàng của mình cho Lục Kiến Thành.

Ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn đống thẻ ngân hàng kia, cười gằn một tiếng.

“Hết cách rồi, một cái thẻ tương đối nguy hiểm, nhiều thẻ mới yên tâm.” Đỗ Quốc Khôn cười vui vẻ giải thích.

“Cất hết đi!” Lục Kiến Thành nói.

Đỗ Quốc Khôn lập tức xếp gọn đống thẻ ngân hàng kia lại.

Lúc này Lục Kiến Thành chụp một tấm ảnh, sau đó gửi đi.

Hai phút sau, anh nhìn Đỗ Quốc Khôn: “Đều đã chuyển tiền vào mỗi tấm thẻ của ông, ông kiểm tra đi.”

Vừa dứt lời, điện thoại Đỗ Quốc Khôn không ngừng vang lên.

Mỗi một tiếng ting là một tiếng thông báo của tài khoản ngân hàng.

Ông ta cười vui vẻ, cao hứng đến mức thiếu chút nữa khoa tay múa chân.

Tin nhắn cuối cùng kết thúc, Lục Kiến Thành nhìn ông ta: “Thế nào? Có thể đưa ảnh gốc cho tôi được chưa?”

Đỗ Quốc Khôn lập tức cười nói: “Được được được, tổng giám đốc Lục chờ một chút, tôi lập tức đưa cho cậu.”

Mấy phút sau, Đỗ Quốc Khôn lấy tấm hình cũ nát ố vàng ra đưa cho Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành nhận lấy, cẩn thận nhìn thêm một lúc.

Hai phút sau, sau khi đã xác nhận đây đúng là ảnh gốc, anh lập tức gọi điện thoại: “Đã lấy được đồ rồi, tất cả vào đi!”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.”