Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1646



Chương 1646

“Anh vẫn khỏe chứ? Em rất nhớ anh.”

“Hôm nay em đã đi kiểm tra, bác sĩ nói em bé rất khỏe, anh yên tâm.”

“Nói nhỏ cho anh biết chuyện này, bé con chính là con gái, không phải mẹ vẫn luôn muốn có con gái sao, nếu như anh biết em mang thai chắc chắn sẽ rất vui đúng không?”

“Nhất định phải chăm sóc tốt cho mình, đừng làm những chuyện mạo hiểm.”

“Họ nói anh đã đi rồi, không phải là đi một lúc, mà là vĩnh viễn rời đi, nhưng em không tin, anh nhất định không nỡ mà, đúng không? Anh biết không? Chúng ta có một bé gái rất đáng yêu, con bé tên Khuê Khuê, anh còn chưa gặp con bé mà, sao anh có thể rời đi được chứ?”

“Bọn họ cử hành tang lễ cho anh, em lén đi xem, nhưng em không tin.”

“Anh vẫn chưa chết, anh nhất định đang trốn ở đâu đó bảo vệ chúng em, đúng không?”

Nội dung phần sau của nhật kí gần như là giống nhau: Em nhớ anh, em rất nhớ anh các loại.

Lật đến trang cuối cùng, Nam Khuê đã kích động đến mức không nói nên lời.

Lúc nhỏ cô thường xuyên thấy mẹ giấu một cái hòm.

Cô hỏi mẹ, trong hòm là gì?

Mẹ nói, là thứ quý giá nhất của mẹ.

Sau khi mẹ qua đời, cô đã tìm cái hòm này khắp nơi trong nhà nhưng không tìm được.

Nghĩ đến chuyện lúc đó Đỗ Kiến Quốc đã lấy đồ bên trong ra rồi ném cái hòm đi.

“Thật tàn nhẫn, vậy mà ông ta lại giấu em nhiều năm như vậy!” Trái tim Nam Khuê vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Lục Kiến Thành ôm vai cô an ủi: “Đừng tức giận, anh đã dạy dỗ ông ta cho em rồi.”

“Ông ta chắc chắn là lại đòi tiền anh đúng không, không phải là anh đưa cho ông ta đấy chứ?”

“Ông ta muốn tám trăm vạn, em yên tâm, anh không có sở thích coi tiền là rác.”

Lúc này Nam Khuê mới yên tâm.

Cô lại lần nữa nhìn bức ảnh: “Mờ như thế này, mặt cũng chỉ mơ hồ, có thể khôi phục được sao?”

Lục Kiến Thành gật đầu: “Anh đã liên hệ với người ta rồi, ảnh chụp cũng đã gửi cho anh ta, anh ta nói có thể.”

“Thật sao?”

Nghe được tin này, Nam Khuê vô cùng vui vẻ.

“Ừm, ông xã đã nói rồi, anh nhất định sẽ xử lí việc này cho em.”

“Bây giờ em không cần quan tâm gì cả, chờ mấy ngày nữa khôi phục xong ảnh, tìm cha em chắc chắn sẽ rất dễ.”

Nam Khuê vô cùng kích động.

Nghĩ đến chuyện có thể tìm được cha mình, cô vui vẻ ôm lấy Lục Kiến Thành: “Ông xã, cảm ơn anh! Anh quá tuyệt vời rồi!”

Lục Kiến Thành mím môi, rõ ràng không hài lòng: “Chỉ cảm ơn bằng lời thôi sao?”

Nam Khuê cười, muốn hôn lên mặt anh một cái.

Kết quả vừa lại gần, Lục Kiến Thành đột nhiên quay mặt sang.