Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 500: Cả người đều cảm thấy khó khăn.  



Nam Khuê gật đầu, sau đó cô buông tay, từng bước từng bước đi về nhà.



Lục Kiến Thành yên lặng đứng đó nhìn cô đi vào.



Mãi cho đến khi bóng dáng Nam Khuê biến mất trong tiểu khu anh cũng không rời đi mà vẫn đứng nhìn.



Đúng lúc này điện thoại di động của anh reo lên.

Advertisement



Là WeChat Nam Khuê gửi đến.



"Thật ra ban nãy em muốn nói với anh rằng, qua tết rồi em sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn."



Lục Kiến Thành đọc xong tin nhắn thì mừng rỡ như điên, hưng phấn như một cậu nhóc mười tám mười chín tuổi, vừa phấn khích vừa kích động.



Một đêm không ngủ.



Đêm nay Nam Khuê lại ngủ rất ngon.



Lúc đi làm, mọi người đều khen sắc mặt cô rất tốt.



Khi xong đợt cao điểm thứ nhất, Đông Họa lập tức lại gần, thần bí hỏi cô: "Làm hòa với bạn trai rồi sao?"



"Sao cậu lại hỏi vậy?"



"Cậu nhìn sắc mặt của mình mà xem, trắng trẻo hồng hào, da mềm mại đến mức có thể bóp ra nước được rồi đó, có câu phụ nữ được tình yêu tưới tắm là phụ nữ đẹp nhất, quả nhiên không sai chút nào." Đông Họa hâm mộ cảm thán.



Nam Khuê cười đẩy cô ấy, lúc này điện thoại của lễ tân gọi đến: "Bác sĩ Nam, có người tìm."



"Được, tôi đến ngay."



Sợ có cấp cứu nên Nam Khuê chạy rất nhanh.



Nhưng khi người phụ nữ trước mặt, cô lại vô cùng ngạc nhiên.







"Bác sĩ Nam, xin lỗi vì đã đến tìm con đột ngột như vậy, dì không làm ảnh hưởng đến công việc của con chứ?" Người phụ nữ cầm một túi xách hàng hiệu, trên người đều là đồ cao cấp, tinh tế mà thời thượng.



"Nếu như con đang bận thì không cần vội, dì ở ngoài chờ con cũng được."



Nam Khuê chỉ cảm thấy mắt mình sắp rớt ra được đến nơi rồi.



Cô và bà ấy cũng chỉ có thể coi là có duyên gặp nhau một lần hai lần, chuyện lần trước cô cho rằng cô đã giải thích rất rõ ràng rồi, không ngờ vẫn tạo thành hiểu lầm.



"Dì, dì đến tìm con, viện trưởng Quý có biết không ạ?" Nam Khuê suy nghĩ một chút rồi nói.



Không sai, người đến chính là mẹ của Quý Dạ Bạch.



Người phụ nữ dịu dàng cười: "Tạm thời vẫn chưa biết."



"Vậy dì cần con nói cho viện trưởng Quý không?"



"Không cần, người trong nhà sẽ nói cho nó biết, nó sẽ nhanh biết thôi."



Lần này Nam Khuê tiến cũng không được mà lui cũng không xong.



Cả người đều cảm thấy khó khăn.



Có lẽ người phụ nữ đã nhận ra điều đó, bà ấy chủ động nói: "Không sao, con không cần để ý đến dì, dì sẽ chờ con làm xong."