Tô Dương Dương cầm lấy ống nghe: “Xin chào, tôi là Tô Dương Dương của bệnh viện Nhã Đức.
“Đến phòng làm việc của tôi một chuyến.” Giọng nói của chủ nhiệm vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
“Được.”
Tiểu Yên lo lắng nhìn Tô Dương Dương: “Sao thế ạ?”
“Đợi tôi về rồi tiếp bệnh nhận, giữ gìn trật tự một lát trước.
“Dạ dạ.”
Tô Dương Dương điều chỉnh biểu cảm trên mặt, bước nhanh về phía phòng làm việc của chủ nhiệm.
Cửa phòng làm việc của chủ nhiệm không đóng, Tô Dương Dương lễ phép gõ hai cái lên ván cửa: “Chủ nhiệm, thầy tìm em?”
Chủ nhiệm ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, chỉ vào sô pha trong phòng làm việc: “Ngồi.”
Tô Dương Dương đi đến sô pha ngồi xuống.
Chủ nhiệm uống một ly nước, mới ngồi xuống đối diện cô: “Sinh hoạt cá nhân của em, tôi vốn không định quản lý. Nhưng em là do một tay tôi dẫn dắt, có vài lời tôi vẫn phải nói, em cũng đừng phiền ông già tôi nói nhiều.”
Tô Dương Dương biết chủ nhiệm muốn nói gì, nhưng vẫn nói: “Mời ngài nói.”
“Thành tích cuộc thi bác sĩ điều trị chính đã có rồi, thành tích của em rất xuất sắc. Bệnh viện cũng có danh ngạch bác sĩ điều trị thăng lên bác sĩ điều trị chính, tôi đã báo với em rồi. Gần đây em và Hàn Khải Uy qua lại quá thân thiết, đã dẫn đến sự chú ý của lãnh đạo bệnh viện, bây giờ còn khiến bệnh viện rơi vào trong lời đồn không tốt, em cảm thấy những gì mình làm thích hợp sao?”
“Em đừng xin lỗi tôi, người em phải xin lỗi là bản thân mình. Em là hạt giống tốt như vậy, ở cơ sở quá lâu sẽ mài mòn sự thông minh và tích cực của em, tôi không nỡ khiến em dừng lại như vậy, cho nên tích cực thúc đẩy chuyện này. Nhưng em không thể khiến mấy lời tôi khen cô với lãnh đạo bệnh viện chưa động đến chân, em đã lập tức vả mặt rồi! Vốn lãnh đạo bệnh viện đã do dự, bây giờ lại nhiều hơn một lý do không đồng ý rồi.
Tô Dương Dương cúi đầu, nói: “Thầy, em biết thầy bỏ ra rất nhiều cố gắng vì chuyện của em, là em không xứng với sự đề bạt của thầy.”
Chủ nhiệm khoát khoát tay: “Em là đồ đệ của tôi, tôi đối xử tốt với em là tôi tình nguyện, đừng nói mấy lời khách sáo này. Tối qua tôi từng hỏi Tiểu Yên, Tiểu Yên nói Hàn Khải Uy từng công khai với công chúng nói em là vợ chưa cưới của cậu ta. Trong bài viết cũng xuất hiện xe của cậu ta, nếu có thể chắc chắn em và Hàn Khải Uy có quan hệ vợ chồng chưa cưới, vậy chuyện trên bài viết kia sẽ không thành lập. Em trở về bàn bạc với cậu ta một chút, lợi dụng khi sức ảnh hưởng của bài viết vẫn chưa lan rộng làm sáng tỏ trước đi, cũng cho lãnh đạo bệnh viện yên tâm.”
**
Tô Dương Dương đi ra từ phòng làm việc của chủ nhiệm, đứng trong hành lang nhìn cây ngoài cửa sổ đã rụng gần hết lá, ngây người trong chốc lát, sau đó bước nhanh trở về phòng làm việc của mình.
Quan hệ của cô và Hàn Khải Uy đã dừng ở đây rồi.
Cho dù năm nay cô không thể làm bác sĩ điều trị chính thì sao.
Lần này tìm tới Hàn Khải Uy, ai biết sẽ trả giá lớn thế nào chứ.
Cô chỉ là một dân thành thị nhỏ bình thường, không dây dưa nổi với người ở tầng lớp như Hàn Khải Uy, cô cũng không có hứng thú dây dưa.
**
Hàn Khải Uy họp liên tục một ngày một đêm, về đến nhà, tắm rửa một cái rồi xoay người lên giường.
Sau khi nhắm mắt lại, liền nghĩ tới chuyện trên giường này ngày hôm qua.
Nhớ tới sự tức giận của Tô Dương Dương lúc đó, có chút bực bội gãi gãi tóc.
Vén chăn lên, cầm lấy điện thoại ném trên bàn trà nhỏ.
Trên màn hình điện thoại rất sạch sẽ, không có tin nhắn của nhóc mập kia, rõ ràng nhóc mập kia đã chạy về nhà lớn trốn rồi, tránh bị anh xử lý.
Hàn Khải Uy ném điện thoại lên bàn trà lần nữa, đi trở lại giường.
Đột nhiên thoáng liếc thấy hình như trên chăn có dính thứ gì đó.
Hàn Khải Uy nghi ngờ nhìn nhiều thêm hai lần, phát hiện đó là vết máu đọng lại, sắc mặt không khỏi âm u hơn.
Nghĩ đến phản ứng của người phụ nữ sáng hôm qua và cô tùy ý ném xe anh ở ven đường, hoàn toàn không có ý muốn lợi dụng mình, trong lòng anh chợt thắt lại.
Ánh mắt Hàn Khải Uy âm u nhìn chằm chằm vết máu lớn khoảng một đồng tiền kia.
Trái lại anh cũng không quan tâm có phải xử nữ hay không, nhưng vừa nghĩ đến tối hôm qua sự trong sạch của Tô Dương Dương bị anh cướp mất dưới tình huống không tình nguyện, anh lập tức có chút đau lòng.
Nếu đổi vị trí suy nghĩ, nếu anh là Tô Dương Dương, sẽ không giết chết anh thì thôi.
**
Tô Dương Dương cầm sữa đi ra cổng lớn tòa nhà, liền bị người đàn ông ngoài cửa làm chấn động.
Hàn Khải Uy vừa thấy cô đi ra đã bước tới, ôm ngang lấy eo Tô Dương Dương.
Cơn tức Tô Dương Dương đè nén cả đêm lập tức bùng lớn lên: “Hàn Khải Uy, anh buông tay!”
Cô không dám lớn tiếng, sợ những người đi làm khác chú ý tới.
Hàn Khải Uy chặn lại tay chân động đậy lung tung của cô, nhét cô vào trong xe.
Khi Hàn Khải Uy đóng cửa xe, Tô Dương Dương lách qua ghế lái, kéo cửa xe ra.
Hàn Khải Uy bị hành động của người phụ nữ này giày vò đến cạn lời, nhốt cô giữa mình và cửa xe.
“Động đậy nữa, tôi sẽ hôn em ngay tại đây đấy.”
Tô Dương Dương lạnh lùng nhìn anh, nói: “Đừng khiêu chiến lòng kiên nhẫn của tôi, nếu ép tôi nóng nảy, đừng trách tôi không khách sáo.
Hàn Khải Uy bị cô gái miễn cưỡng đứng đến xương quai xanh của mình uy hiếp đến có chút dở khóc dở cười: “Cô gái, em giành lời thoại của tôi rồi.”
“Hàn Khải Uy, sáng hôm qua tôi chưa nói rõ ràng, hay là cách hiểu của anh có sai lầm? Tôi không muốn dính dáng gì tới anh nữa, xin anh tránh ra khỏi cuộc sống của tôi!”
“Cho dù em bị tôi hủy đi trong sạch, em cũng không muốn tôi chịu trách nhiệm?”
Tô Dương Dương cố ép mình mặt không cảm xúc nhìn anh: “Vậy thì sao chứ? Anh có thể quay ngược thời gian, hay là muốn bồi thường?”
“Tôi muốn cưới em!”
“Ha, tôi dựa vào cái gì gả cho anh? Anh từng qua nhiều người, thì dựa vào cái gì muốn cưới tôi? Trong đám phụ nữ anh từng ngủ, không chỉ có một mình tôi là xử nữ đúng không? Chẳng lẽ từng người anh đều muốn cưới về nhà?”
Hàn Khải Uy bị lời của cô làm tức giận đến bật cười: “Trong nhiều người như vậy, tôi chỉ vừa ý một mình em.”
“Là vì Tiểu Bảo thân thiết với tôi, cho nên anh vì thằng bé cưới người phụ nữ mình không yêu? Anh chịu cưới tôi, nhưng vì sao tôi phải hy sinh vì Tiểu Bảo? Thằng bé nhiều nhất chỉ là một trong rất nhiều người bệnh của tôi thôi, vì sao tôi phải vì một người bệnh không thân kéo việc hôn nhân của mình vào?” Tô Dương Dương bị gió lạnh thổi trúng có chút run rẩy, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tôi nói rõ ràng, tôi sẽ không lấy hôn nhân của mình ra đùa giỡn. Nếu không phải vì tình yêu, tôi sẽ không kết hôn.”
Hàn Khải Uy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn lửa giận hỗn loạn gần trong gang tấc, cực kỳ sinh động, không nhịn được cúi đầu chặn môi cô gái nhỏ.
Nụ hôn này không tính là tốt đẹp, nhưng miễn cưỡng được tính là dịu dàng.
Tô Dương Dương ngẩn người trong chốc lát, lập tức muốn đẩy người đàn ông ra, từ chối hơi thở ấm áp của người đàn ông này đến gần.
Hai tay của Hàn Khải Uy lại giống như gọng sắt, ôm chặt cô vào khuỷu tay của mình, mặc cho cô giãy dụa thế nào, cũng không giãy ra được sự trói cuộc của anh.
Sức lực của Trần Dương Dương trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất đi sức từ chối.
Hàn Khải Uy biết đây là tiểu khu của nhà Tô Dương Dương, cũng không giữ nụ hôn này quá lâu đã lợi dụng lúc trái tim của cô gái nhỏ đang đập vừa mạnh vừa loạn xạ, ôm cô vào trong xe, thắt dây an toàn lên.
**
Bờ biển.
Tô Dương Dương nhìn biển rộng mênh mông bát ngát, có chút khó tiêu hóa lời nói của Hàn Khải Uy.
Sau khi im lặng một lúc lâu, mới mở miệng nói: “Tôi cứu Tiểu Bảo, cho nên anh muốn lấy hôn nhân của anh ra báo đáp ơn cứu mạng của tôi hả?”