Tô Dương Dương nghe thấy vậy, cơ thể lạnh ngắt: "Ba đã làm việc trong ngành này nhiều năm, vấn đề lồ lộ như vậy sao ba có thể không chú ý đến được kia chứ. Ba đã từng tự tay thiết kế cho nhiều hạng mục và kết cấu tổng thể của các tòa nhà, tuyệt đối không thể phạm sai lầm cấp thấp như thế này."
"Mẹ cũng không tin, nhưng bây giờ tất cả mọi chứng cứ đều nhắm đến ba con."
"Nếu nói vậy, hiện giờ ba con đã bị dẫn đi điều tra rồi ạ."
Lưu Mộc Miên yếu ớt gật đầu.
Tô Dương Dương im lặng một hồi lâu: "Mẹ ơi, sao hồi trước mẹ với ba không nói cho con nghe?"
Lưu Mộc Miên mấp máy môi, rồi nói: "Nếu nói cho con nghe, con lại nhờ con rể giúp đỡ. Các con chỉ vừa mới làm đám cưới, mẹ không hy vọng chồng con bị dính líu nhiều vào chuyện nhà mình, khiến cho thông gia hiểu nhầm nhà chúng ta phiền phức. Sau này con muốn sống trong nhà họ Hàn cũng khó.”
Tô Dương Dương vừa đau lòng vừa thấy ấm áp: "Nếu chúng ta không giải quyết nổi việc này thì chỉ có nước nhờ Khải Uy giúp đỡ thôi. Nếu để lớn chuyện rồi mới cho bọn họ biết, bọn họ sẽ nghĩ mình không coi bọn họ như người nhà."
Lưu Mộc Miên thở dài: "Con nói cũng đúng. Thôi thì tối nay con về nói cho con rể nghe đi vậy, xem nó phản ứng thế nào."
"Ba vắng nhà, đêm nay để con ở lại với mẹ."
"Chỉ bị cảm thôi, không yếu ớt vậy đâu, chỉ cần con đừng làm mẹ gai mắt thì mẹ còn có thể vui vẻ thêm vài chục năm nữa lận."
Tô Dương Dương hừ một tiếng, rồi lại bưng cơm nước lên bàn ăn.
Mặc dù Lưu Mộc Miên không cho Tô Dương Dương ở lại, nhưng cô vẫn ở nhà với bà đến hơn 10 giờ tối mới lái xe về biệt thự.
Lúc về đến nhà đã gần 11 giờ.
Hàn Khải Uy vẫn còn làm việc trong phòng khách.
Gương mặt đẹp tranh vẽ của anh đang hết sức tập trung nhìn vào màn hình laptop trên đùi, ngón tay thon thả lướt trên bàn phím.
Tô Dương Dương không nghĩ anh đang đợi cô, thấy anh đang làm việc bèn nhẹ nhàng đi vào.
Hàn Khải Uy gửi văn kiện vừa sửa xong cho trợ lý, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô: "Mẹ sao rồi em?"
"Chỉ bị cảm bình thường thôi, mẹ kêu anh đừng lo."
"Không sao là được." Hàn Khải Uy chỉ ghế sô pha trước mặt anh: "Em ngồi đi."
Tô Dương Dương ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng âm thầm suy nghĩ xem làm sao để nói chuyện của ba cho anh nghe.
Sau một hồi do dự, cô mới lên tiếng: "Đại gia này, có thể tôi cần anh giúp đỡ."
"Hử?" Hàn Khải Uy trả lời cô.
Giọng nói của anh có vẻ lười nhác, lại pha lẫn đôi nét quyến rũ.
"Ba của tôi gặp chút việc, tôi không giải quyết nổi." Tô Dương Dương kể từ đầu đến cuối mọi chuyện cho anh nghe.
Hàn Khải Uy im lặng một hồi, rồi đáp: "Tôi cũng tính nói cho em biết việc này, thời gian gần đây tôi vừa bận chăm sóc con vừa bận giải quyết việc trong công ty, đến nay mới biết. Tôi tin tưởng nhân cách ba em, tôi sẽ bảo nhân viên trong ngành thúc đẩy tiến trình điều tra, không để ba em gặp ảnh hưởng xấu gì."
Vành mắt Tô Dương Dương ửng đỏ, gần như muốn bật khóc đến nơi.
Hàn Khải Uy mới quen biết cô gần đây thôi, lúc gặp phải phiền phức vẫn lựa chọn tin tưởng, tin tưởng ba của cô.
"Em lên phòng nghỉ ngơi trước đi, đợi khi nào có tin tức thì sẽ báo ngay cho em, em cũng đừng để mẹ lo lắng."
"Vâng." Tô Dương Dương hơi ngại ngùng, cô vò vò đầu rồi đi lên lầu.
Hàn Khải Uy mỉm cười nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, vẫn còn mang nét trẻ con của người phụ nữ ấy khuất trên tầng hai, rồi mới cầm điện thoại lên.
"Anh hai, có chuyện gì sao mà nửa đêm nửa hôm còn gọi cho em thế này?" Kỳ Thiên Tích uể oải nói, còn có tiếng reo hò của nam nữ vang dội trong điện thoại.
Hàn Khải Uy nhíu mày: "Kiếm nơi nào yên tĩnh một chút rồi nói chuyện."
"Anh đợi một lúc." Kỳ Thiên Tích đứng dậy, ra dấu tay với người phụ nữ đang lôi kéo anh rồi bước ra khỏi phòng: "Được rồi, anh hai nói đi."
"Cậu điều tra chuyện của Tô Thạch Diễn giúp anh. Anh không rành rẽ chuyện trong nghề của các cậu, lần này là ai muốn gây rắc rối cho Tô Thạch Diễn vậy?"
"Ồ, chuyện này đấy à. Trước giờ danh tiếng trong nghề của Tô Thạch Diễn rất tốt, lần này đột nhiên lại xảy ra chuyện, chắc là có người không ưa ông ấy, muốn ngáng chân ông ấy từ lâu rồi. Nhưng mà người kiếm chuyện sau lưng cũng xui thật, ai ngờ nổi Tô Thạch Diễn lại là ba vợ của anh."
"Nói thế nghĩa là cậu biết ai đứng sau lưng à?"
"Em vẫn điều tra xem cụ thể là ai, nghe nói là nhà họ Dạ."
"Nhà Dạ Vĩ à?" Giọng nói của Hàn Khải Uy trở nên lạnh lùng ngay tức khắc.
"Không phải, cho dù Dạ Vĩ chết rồi thì vẫn là chị dâu của anh, nhà họ Dạ vẫn muốn cậy nhờ nhà anh nên sẽ không mù quáng như vậy đâu. Nghe nói là họ hàng của họ Dạ đấy. Anh có còn nhớ cái lần mình tham gia buổi nghiên cứu và thảo luận về bệnh mạch não không? Bạn gái hiện tại của bạn trai cũ của chị dâu hai, Dạ Thiển, có thể có liên quan đến chuyện này."
Ánh mắt Hàn Khải Uy lạnh đi, anh nói: "Anh sẽ điều tra người này, cậu thúc đẩy điều tra phía Tô Thạch Diễn, cố gắng giảm ảnh hưởng xấu đến mức thấp nhất, đừng để ngăn trở con đường phát triển sau này của ông ấy."
"Em biết rồi." Kỳ Thiên Tích ngờ vực hỏi: "Tiểu Bảo sao rồi? Hiện giờ hết sợ người lạ rồi à? Chịu tham gia buổi họp trụ sở chính của tập đoàn rồi."
"Thay đổi một ít."
"Vậy thì tốt." Dường như Kỳ Thiên Tích nhớ đến chuyện gì: "Phải rồi, mấy hôm trước Ưu Hạnh Mai gọi điện cho em, cô ấy muốn thăm dò quan hệ của anh với chị dâu, xem ra còn lưu luyến anh lắm."
"Vợ của anh là Tô Dương Dương, sau này gặp phải cô ấy, cậu cứ coi như không thấy là được rồi."
"Vâng, không thấy thì không thấy vậy. Tắt máy nhé, anh chăm sóc Tiểu Bảo đi."
Kỳ Thiên Tích tắt máy, vừa quay người lại đã nhìn thấy Ưu Hạnh Mai đứng sau lưng anh ta: "Ôi đệch, bà cô của tôi ơi, phiền cô đi đường phát ra tiếng động chút được không."
Sắc mặt Ưu Hạnh Mai trắng bệch: "Khải Uy nói gì với anh vậy?"
"Anh hai nhờ tôi điều tra chút việc đó mà." Kỳ Thiên Tích nói: "Cô vẫn còn chưa khỏe hẳn, chạy ra đây làm gì?"
"Tôi mà còn đực mặt ở nhà nữa sẽ bệnh mất, Thiên Tinh, anh nói xem, có phải tôi không còn một chút cơ hội nào nữa không?"
Kỳ Thiên Tích nghĩ đến những lời Hàn Khải Uy vừa nói, bèn khó xử: "Trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, cô thích người khác cũng được mà."
Ưu Hạnh Mai cũng nhận ra anh đang ám chỉ: "Sao anh ấy không tha thứ cho tôi? Có lúc tôi lại cảm thấy anh ấy không hề yêu tôi chút nào. Nếu yêu tôi, sao anh ấy lại dứt bỏ tình cảm một cách triệt để như vậy chứ. Vì đứa trẻ ấy mà tôi mới thay đổi như vậy, anh ấy cũng không mềm lòng được tí nào."
Kỳ Thiên Tích cũng không biết làm sao để an ủi người khác, thực chất trước giờ anh ta đều không biết phải cư xử với Ưu Hạnh Mai thế nào.
Ưu Hạnh Mai cứ như được làm bằng nước, bất cứ lúc nào đều có thể bật khóc, cần có người chăm sóc từng li từng tí mới được.
Làm gì có ai ngày nào cũng rảnh rỗi thờ cô ta như thờ thần linh kia chứ.
Nhưng cũng không đến nỗi ghét bỏ Ưu Hạnh Mai.
Kỳ Thiên Tích vỗ vai cô: "Cô cứ làm vậy thì không tốt cho người nào hết, cô buồn bã anh hai cũng đâu có thấy, thôi cô mau nghỉ ngơi cho lại sức, lúc trẻ trung có ai mà chưa từng thất tình đâu."
Kỳ Thiên Tích nói rồi bèn nhanh chóng bỏ chạy về phòng, sợ Ưu Hạnh Mai quấn riết lấy mình.
Ưu Hạnh Mai nhìn hành lang vắng lặng không một bóng người, cơ thể run rẩy kịch liệt.
Tô Dương Dương thấp thỏm bất an, trằn trọc lăn qua lộn lại hết cả đêm, đến lúc tờ mờ sáng mới chợp mắt được một lúc.
Cô trèo xuống giường với vành mắt đen thui mới phát hiện hôm nay là cuối tuần, lại bò về giường lại.
Gần tám giờ mới nhàn nhã thức giấc.
Lúc xuống lầu, Hàn Khải Uy và Tiểu Bảo đã đi tập thể dục về.