Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 262



Khách sạn Kim Đỉnh.

Đông Dạng một bên gọi điện thoại, một bên đi tới vị trị góc chết ở lầu chín.

A Qùy là một trong những người bạn của bà, quan hệ không nói đến là quá tốt, nhưng đều là danh nhân, bình thường ít nhiều cũng gặp mặt có chút giao tình. Hơn nữa A Qùy lại là người có quan hệ giới báo chí, kết giao với nhau, có lợi ích tốt hơn giao tình thực tế.

Trong thế giới hào nhoáng này, chính thức tìm được một người bạn thật lòng, rất hiếm thấy. Đối với bà mà nói, trong cuộc sống chỉ có hai ba người hợp ý nói chuyện riêng tư, nhưng cũng chỉ là hợp ý, chứ không phải chân thành kết giao. Ít nhất, những người kia chưa bao giờ biết được bà là ai?

bà đã qua cái tuổi không có tâm đề phòng bất cứ ai, mà bà thích giấu tâm tư của mình.

“Ở đây.”

A Qùy—Qùy Nhan vẫy tay gọi bà.

Đông Dạng thấy được.

“Aizz, cậu là người bận rộn, sao hôm nay lại hẹn mình ra ngoài ăn cơm vậy?”

Bà hiếm khi cười, ngồi xuống, uống một ly nước trước.

“Mình được nhờ cậy. Có người muốn hẹn cậu ăn cơm, xin hỏi Đông tiểu thư xinh đẹp có thể nể mặt mình mọt chút không?”

Quý Nhan ăn mặc rất thời thượng, so với tuôi của bà ấy càng trẻ, gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn vào cách ăn mặc không đến ba mươi tuổi, kỳ thật bà đã hơn bốn mươi.

“Đàn ông,”

“E hèm.”

Đông Dạng lập tức đoán ra là ai rồi, cũng chỉ có người kia mới có thể khiến bà ấy trở thành cầu nối.

“Xin lỗi, cậu cũng biết mình.”

Đông Dạng không chút khách khí từ chối.

Những năm qua, bà đã bồi dưỡng ra một nguyên tắc.

Nếu vượt qua mấu chốt của sự ciệc, dù lấy súng chỉa vào ót bà, bà cũng không thỏa hiệp.

Quỳ Nhan rất rõ tính tình của bà, thấy thế nhưng không thể trách, chỉ lắc đầu:

“Này, sao cậu lại cố chấp như vậy? Anh mình đeo đuổi cậu lâu như vậy, người ta tác phong nhanh nhẹn, năng lực lại mạnh, để ý cậu cũng ba bốn năm rồi, vẫn cắn không tha, sao cậu lại không động lòng vậy hả?”

Bà lắc đầu cảm thán, một bộ dáng bị thua trận:

“Aizzz, mình nói, bằng không, cậu đồng ý đi… Người đàn ông như vậy, sự nghiệp thành công, lại không đùa giỡn, trên đời này có mấy người.. quan trọng là, người tốt như vậy, thử nghĩ xem, anh mình có rất nhiều chỗ tốt.. Vừa dịu dàng vừa yêu vợ, vợ trước đã chết mười lăm năm, cũng không tái hôn, tuổi lại xứng với cậu. khong phải có câu nói như vậy saao: nữ đại tam [ĐH năm 3], ôm Kim Chuyên{cục gạch vàng} ah..."

Miệng Qùy Nhan đã có danh tiếng từ lâu rồi, khi nói chuyện luôn là bộ dáng như vậy, khiến Đông Dạng nghe mà da đầu run lên, vọi vàng gọi lại:

“Ngừng, ngừng một chút, thu hồi cái lưỡi không xương của cậu lại. Mình đói bụng, gọi món được không..”

“Có thể gọi món, gọi món mắc nhất cũng được. Chỉ một câu, cuộc hẹn buổi tối này, cậu chỉ cần gật đầu là được… Mình nói thật cho cậu biết, trong nhà buộc anh ấy kết hôn, mẹ chồng mình bệnh nặng rồi, cậu liền giúp một chút, khiến lòng bà ấy an tâm được không.. bà ấy vừa ý cậu, .. cậu cũng biết, gần đây nếu mà nhắc tới, nếu anh chồng có thể lấy Đông tiểu thư, bà chết cũng không tiếc.. nhìn đi, mẹ chồng mình có đáng thương không. Mình cũng là phụ nữ, suy bụng ta ra bụng người…”

Quỳ Nhan ngược lại bắt đầu tấn công qua tình người.

“Này, cậu còn nói nữa, mình sẽ đi đó…”

Đông Dạng vừa nghĩ tới vị mẹ chồng mà Qúy Nhan nói, cầm tay của bà, nhìn bà như con dâu lớn, bà chỉ cảm thấy sợ. Người ta là trưởng bối thích, con trai trưởng người ta cũng thích, nhưng bà không thích ah… làm bạn bè là tốt rồi, cần gì phải kết hôn chứ. Không cần đâu.

“Không đi, cậu còn thiếu mình một món nợ nhân tình đó! Hôm nay cậu không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Này, lập tức biến thành uy hiếp rồi hả.

Đông Dạng chi cảm thấy huyệt thái dương đập mạnh, lần trước đúng là không nên tìm người bận rộn này giúp đỡ, người phụ nữ này, chậc, tính toán chi ly ghê. Nợ nhân tình thì không thể thiếu mãi được.

Bà trợn tròn mắt:

“Hừ, hôm nay bữa cơm này, mình thấy căn bản mình không cần tới.”

“Hihi, đừng vậy mà, đã đáp ứng, đồng ý rồi nha…. Cho mình chút mặt mũi thôi mà…”

“Đã thành. Cứ như vậy đi.. nhưng chỉ là giúp đỡ, cần phải nói rõ..”

Quỳ Nhan lập tức vui vẻ ra mặt, gọi điện thoại:

“Anh, chị Dạng đã đồng ý, anh tới đi… em đã nói với anh rồi, Qùy Nhan mà ra tay, sao mà không bắt được chứ..”

Đông Dạng nghe xong nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này, thật sự nói khoác mà không biết ngượng.

Bà có thể đổi ý sao?

Không được một lát, một người đàn ông phong độ hàm hậu, đi cùng với một người luôn mỉm cười nhưng rất có khí chất hiên ngang, đi tới.

Hai người này, một người là con lớn của Kim thị Kim Hàm, con thứ hai Kim Dự. Qùy Nhan là vợ Kim Dự. Mà Kim Hàm là người ái mộ Đông Dạng, một người đàn oong trung niên năm mươi tuổi. Năm tháng đã khiến ông càng có thêm mị lực, tóc vần đen như cũ, gương mặt no đủ. Ông thắt cà vạt hoa văn, có vẻ kiêu ngạo.

Kim gia là đầu từ bên ngoài. Trụ sở chính ở Anh quốc, Đông Ngải chỉ là một chi nhánh.. Kim Hàm sinh ra ở Đông Ngải, nhưng lớn lên ở Anh quốc,vợ ông mất sớm, nghe nói có một đứa con gái, đang ở Anh quốc, hình như là tham gia công tác.

Kim Hàm quen biết Đông Dạng là ở bốn năm trước, sau đó, dần có ý với bà. Vẫn âm thâm theo đuổi, điều này khiến cho Đông Dạng không có cơ hội từ chối.

Có lẽ người đàn ông này hiểu rõ chuyện đó đi.

Tuổi Kim Hàm nhỏ hơn bà vài tuổi, nhưng thành thục, ổn định, tính tình thức thời, khiến người ta cảm thấy thoải mái, làm người rất thức thời, khiến người ta có một cảm giác thoải mái, giữ một khoảng cách nhất định, khiến mối quan hệ của bọn họ cứ như vậy, không gần cũng không xa. Vì bà, mà người đàn ông này đuổi theo tới trong nước.

“Buổi tối tôi đến đón em. Hôm nay là ngày mừng thọ của mẹ. Tiểu Nhan một lòng một dạ nghĩ cho mẹ, muốn cho mẹ vui vẻ, mới nói mấy lời không khách khí, thật sự có chút khiến người ta khó chịu. Em có thể đáp ứng, coi như giúp tôi một ân huệ rất lớn.

Giọng nói của Kim Hàm vô cùng ấm áp. Lúc trước ông cứ do dự không biết có nên hỏi bà hay không, lại sợ bà từ chối, nên không tìm được lý do tốt. Tất cả mọi người cũng đã lớn tuổi. Không thể nào mặt dày mày dặn giống như mấy đứa trẻ.

Đông Dạng vừa nghe, vội vàng nói:

“Vậy tôi phải chuẩn bị một phần quà mới được.”

“Không cần, em mà đi thì đó chính là món quà tốt nhất! Em cũng đừng gò bó quá, ở nhà cũng không có mời ai! Chỉ là người trong nhà thôi! Đơn giản, là chỉ muốn mẹ tôi được vui vẻ.. Em cũng hiểu, năm nay đã qua, cũng không thể hi vọng vào năm mới…”

Đông Dạng nhìn chăm chú người đàn ông dịu dàng chân thành này, trong lòng thở dài: là một người đàn ông không tệ, nhưng bà không có cảm giác với ông ta.

Bà đã chết tâm rồi, dù có thế nào cũng không thay đổi.

“Đến đây, đừng khách sáo, đều là người một nhà không à. Ngồi xuống..”

Câu này của Qùy Nhan khiến Đông Dạng lập tức quýnh lên. Người phụ nữ này hận không thể cưới bà cho anh chồng bà ta mà.

Bà bắt đắt dĩ cũng không so đo với bà ta, đang muốn kéo váy ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên nụ cười cứng đờ, không có hắn, người hại bà chết tâm, đến nay bà vẫn không có cảm giác gì với đàn ông, trong vòng vây của hộ vệ đi về phía bọn họ, vừa đi, vừa giơ tay, để cho mọi người đừng đi theo.

Kim Hàm cũng quay đầu lại nhìn, sau khi nhìn thấy rõ người đi tới, vẻ mặt có chút kinh ngạc: Hoắc Trường An—người đàn ông tương lai có thể là người đứng đầu Đông Ngải Quốc, sao lại xuất hiện ở đây?

“Bộ trưởng Hoắc, ngài đến rất đúng lúc!”

Quý Nhan cười một tiếng, đứng lên chào.

Mí mắt Đông Dạng giật giật, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn người phụ nữ kia. Thì ra là do bà ta hẹn tới.

Bà hiểu rất rõ người đàn ông này, trực giác nói cho bà biết ông ta đến đây là vì bà. Nhưng bà không biết là tại sao ông ta phải tìm bà. Nói chung là trong lòng có cảm giác không tốt.

Khiến bà nghi hoặc nhất là: người bà mai này, là muốn làm gì đây?

Thoáng cái mà hẹn hai người đàn ông tới cho bà.

Kim Hàm và Kim Dự đến xuất phát từ lễ phép, cũng là kính trọng, đều nói chuyện với Hoắc Trường An, chỉ có Đông Dạng là mặt lạnh, lúc Qùy Nhan muốn giải thích cái gì thì bà đã nắm chặt tay Kim Hàm, bỏ qua sự tồn tại của người đàn ông này, còn cố tình biểu hiện thân mật với Kim Hàm.

Thân mật như vậy khiến Kim Hàm cảm thấy ngoài ý muốn, không thể không quay đầu lại nhìn bà, ánh mắt có chút lạ. Trước đây, họ không có tiếp xúc thân mật như vậy.

Đông Dạng giả vờ như không nhìn thấy, cười nhạt một tiếng, cằm thon dài tự nhiên hếch lên, trông vô cùng xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng:

“Đồ ăn ở đây em ăn không thấy ngon gì hết, A Hàm, chúng ta đi nhà hàng khác… chúng ta đi ăn đò ăn Trung Quốc đi, sau đó rồi đi chọn quà cho mẹ anh. Chúc thọ mẹ anh, em không thể đi tay không được.. em không thể vứt mặt mũi Đông gia được..”

Kim Hàm biết rõ sở thích của Đông Dạng, bình thường bà rất thích đồ ăn ở đây, nhưng giờ lại làm hành động khác thường và nói lời này, sợ là có liên quan đến Hoắc Trường An.

Trong giới, ông cũng rất rõ hai nhà Hoắc Đông không hợp nhau. Nhưng ông không biết nội tình bên trong, mà người trong lòng lại phát tín hiệu như vậy, tự nhiên ông sẽ phối hợp, cười nói:

“Được! Vậy thì đi qua quán Tụ Đức bên kia..”

“Ừ, ở đó, lâu rồi em không có đi.”

Đông Dạng nắm chặt tay người đàn ông này.

Kim Hàm nhìn bọn họ, gật đầu: “Xin lỗi, không thể tiếp được.”

Hoắc Trường An nhìn chăm chú, người phụ nữ này biểu lộ thái độ kháng cự rất rõ ràng, cách nhiều năm như vậy, bà vẫn hận ông, sao lại hận sâu như vậy chứ.

“Đông tiểu thư, tôi là tới tìm em.”

Ông lẳng lặng nói, bình tĩnh mà có phong độ như vậy, khiến ông cũng cảm thấy kinh ngạc.

Nếu là vào ba mươi năm trước, nhìn tay bà khoác trên tay người đàn ông khác, thì ông sẽ lam gì?

Lạnh lùng cười một tiếng, chạy tới đánh hắn một trận.

Đúng, ông có thể vì bà mà mất khống chế.

“Xin lỗi, tôi đã có hẹn rồi.”

Đông Dạng không có nhìn vào mắt ông, lấy túi xách ở trên ghế, làn nữa kéo ta Kim Hàm muốn đi.

“Đông tiểu thư, giấy tờ này tôi nghỉ em nên xem qua…”

Chân dài của Hoắc Trường An hành động rất nhanh, chặn trước mặt bà, khiến bà phải dừng lại.

“Xin lỗi, trong thời gian nghỉ ngơi, tôi sẽ không nói tới công việc. Hơn nữa,bây giờ hai nhà Đông Hoắc không có giao dịch gì hết.”

“Đây là chuyện riêng.”

Hoắc Trường An nhấn mạnh từng âm tiết, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt có một loại khí thế bà rất quen thuộc.

Ánh mắt này khiến bà nhớ lại cảm giác ba mươi năm trước…

Khi đó, ông nhìn bà, chính là loại nhiệt tình như lửa.

Lòng của bà, không khỏi bị ánh mắt này khiến hoảng loạn.

“Giữa chúng ta không có chuyện riêng gì để nói hết”

“Em nhìn rồi sẽ biết.”

Đông Dạng không nhận.

“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

“Không xem, em sẽ hối hận. Đông tiểu thư, chúng ta cần tìm một chỗ để ngồi xuống nói chuyện một chút, mà không phải đứng ở đây đối chọi gay gắt như vậy. Có một vài chuyện đã cách ba mươi năm. Em còn muốn nó tiếp tục sai lầm sao?”

Trong lời nói không chút giấu diếm, khiến mí mắt Đông Dạng giật giật. lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

“Người sống một đời, chẳng qua chỉ có một trăm năm. Xin hỏi em có mấy năm rảnh rỗi mà cứ oán hận như vậy..”

Hoắc Trường An nói, ý nghĩa sâu xa.

Kim Hàm không khỏi nhìn chằm chằm hai người, ông là người đàn ông có kinh nghiệm xã hội rất phong phú, lập tức cảm giác giữa hai người có gì đó---Đông Dạng chưa bao giờ tỏ ra chán ghét một người đàn ông như vậy.

“Xem một chút cũng không sao, sẽ không trì hoãn thời gian chúng ta ăn cơm..”

Ông khuyên một câu, tránh để bầu không khí cứng ngắc.

Đông Dạng vẫn bài xích, nhưng cuối cùng bà vẫn không cự tuyệt, cầm lấy tài liệu đó, rút ra vừa nhìn, sắc mặt bà liền trắng bệch, vội vàng lật xem, lúc này vẻ mặt bà rất kinh ngạc, trong miệng lẩm bẩm:

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Sao ông có thể làm giả tài liệu này để tôi xem hả?”

“Khuôn mặt có thể thay đổi, nhưng những thứ trong lòng cho dù em muốn đổi cũng không đổi được.”

Hoắc Trường An nhìn thẳng vào mắt bà, giọng nói dịu dàng mà trầm thấp.

Loại dịu dàng này khiến mấy người ở đây cảm thấy quỷ di: Vẻ mặt của bộ trưởng Hoắc quá kì lạ. Bọn họ còn nghe được câu nói của Hoắc Trường An:

“Nếu như em không tin, chúng ta có thể tìm Khải Hàng, kiểm tra lại một lần nữa.”

“Tôi sẽ không tin! Đừng lấy chuyện hoang đường như vậy để dọa tôi, tôi và ông và cả con trai ông không có quan hệ gì cả. Hoắc Trường An, ông nghe cho rõ đây, tôi là Đông Dạng! tôi họ Đông.”

Bà ném tài liệu vào mặt người đàn ông này, rống lên một câu, tiếng giày cao gót hoảng loạn mà lộn xộn.

Hoắc Trường An híp mắt nhìn Kim Hàm một cái, sau đó liền đuổi theo, nhưng khẽ mỉm cười, ánh mắt lóe lóe, bởi vì mừng rỡ.

Không, em không phải họ Đông. Em họ Chung, em là Chung Đề của anh.

A Đề, A Đề..em có biết anh rất nhớ em không?

Ba mươi hai năm, sao em lại nhẫn tâm như vậy, khiến anh chờ lâu như vậy?

Được rồi, được rồi là anh không tốt, sau này anh sẽ khiến em nhìn thấy rõ tấm lòng của anh.

Ông cười, đời người không được như ý, nhưng vẫn còn hi vọng. Ông trời vẫn còn giữ cho ông một cái cửa sổ.

Người yêu và con trai đều ở bên cạnh, sau này ông sẽ không phàn nàn nữa.
— QUẢNG CÁO —