Hoắc Khải Hàng không còn mặt mũi nào đối mặt với Cố Đan, trưởng thành sớm, hiểu chuyện, cúi đầu nói một câu, rồi tập tễnh đi ra ngoài.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý làm cha của một đứa bé mười bốn tuổi.
Hắn không có cảm giác với đứa nhỏ này, với Cố Hiểu cũng không có.
Hắn cần thời gian để suy nghĩ lại.
Đông Đình Phong ngồi trên ghế salon làm việc, Ninh Mẫn ngồi bên cạnh xem tạp chí có chút không yên lòng—vốn là Cố Đan đã ở bên cạnh, bọn họ cứ ngồi như vậy mấy giờ liền, mỗi người làm một chuyện. Cho đến khi bên trong phòng truyền tới giọng nói, Cố Đan mới chạy tới, nghe lén. Nghe không bao lâu, liền chạy vào.
Một lát sau, Hoắc Khải Hàng đi ra, lẳng lặng đi ra ngoài.
Hắn buông con chuột máy tính ra, từ phía sau ôm cô, môi nhẹ nhàng hôn trên đỉnh đầu cô:
“Anh ta cần một mình yên tĩnh một chút. Từ từ tiêu hóa….”
“Ừm.”
Cô tựa vào trong lòng hắn, tâm tình có chút đau thương, thay Cố Hiểu, thay Cố Đan, thay Hoắc Khải Hàng.
May mà cô còn có hắn, cho nên trong lòng vẫn còn chút ấm áp mà kiên định.
Đột nhiên, cô quay đầu ôm lấy người đàn ông cho cô cảm giác an toàn, cảm thấy mình rất may mắn. Ở sáu năm trước cô gặp được hắn, thích hắn, bằng không cô có bao nhiêu đau khổ-- một người là bạn tốt, chị em tốt, một người là người con trai thầm mến, nếu như cô không có buông xuống, làm sao mà chịu nổi, sẽ chật vật như thế nào!
“Cẩn Chi!”
“Ừ.”
Cô hôn hắn một cái, cái gì cũng không nói.
Hắn ngơ ngẩn nhìn chăm chú vào cô, nhìn thấy đáy mắt cô tràn đầy tình cảm dịu dàng.
“Có anh bên cạnh, lòng em được an ủi!”
Cô vòng tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng nói.
Hắn mỉm cười, cánh tay ôm chặt eo cô, khiến hai người càng dán chặt vào nhau.
Mặc kệ vì sao an bài, hay vận mệnh đã sắp đặt, bọn họ có thể gặp nhau, yeu thương nhau, là may mắn vô cùng lớn. Nên cảm ơn, cũng nên quý trọng.
Tiếng chuông vang lên, Đông Đình Phong nghe điện thoại, là Hoắc Trường An:
“Tôi đã tới Ba Thành, cậu đang ở đâu?”
Đông Đình Phong ngẩn ra, lúc này mói nhớ lại, mình còn chưa có nhìn bưu kiện kia:
“Tôi ở vườn Tử Kính, ông có thể trực tiếp tới lấy.”
Tắt máy.
Ninh Mẫn ngẩng đầu, thấy hắn nhíu mày:
“Ai gọi vậy?”
“Hoắc Trường An.”
Cô ngạc nhiên:
“Ông ta gọi làm gì?”
“Tiểu Cô muốn dẫn bạn trai về nhà, ông ta muốn đến ngăn cản.”
Đây là chuyện quan trọng nhất, còn có mục đích khác hay không, không phải hắn có thể suy đoán.
“Ông ta dựa vào cái gì mà ngăn cản?”
“Ông ta biết tiểu cô là Chung Đề rồi!”
Ninh Mẫn ngẩn người, thấy Đông Đình Phong mở tay ra một lần nữa.
“Cho dù biết thì như thế nào? Chuyện của ông ta và Chung Đề, đã qua mấy trăm năm? Bây giờ ông ta là người đàn ông có vợ đó, có được không?”
Đối với cuộc sống riêng luôn bị gièm pha của người đàn ông này, Ninh Mẫn hoàn toàn chán ghét.
Đông Đình Phong nhíu mày không nói lời nào, mở hòm thư ra, xem phần văn kiện trong đó. Ben trong là một ít hình, phía trên văn kiện: giấy tờ, hắn phóng lớn lên, nhìn thật kỹ, gương mặt hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người…
“Làm sao vậy?”
Cô đi tới gần xem, cũng hiểu được ý trong văn kiện rồi, cũng mộng luôn rồi…
Hai người ngơ ngác nhìn hình ảnh.. Không có cách nào tiêu hóa nổi cái tin tức khiến người ta cứng lưỡi này…
“Này,…. Chuyện này sao có thể chứ?”
Hoắc Khải Hàng.. cư nhiên là con trai của HOắc Trường An và Chung Đề.
Con trai của bọn họ không phải đã chết rồi sao.
Làm sao có thể…
Hai vợ chồng liếc nhau một cái, đều thấy vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương:
Hoắc Khải Hàng và Đông Dạng, là quan hệ mẹ con?
“Có phải em đang năm mơ hay không?”
Ninh Mẫn nhéo nhéo mặt mình, biết đau rồi.
Đông Đình Phong thay cô xoa nhẹ một chút: “Tất nhiên không phải mơ rồi?”
“Nhưng chuyện này, không thể tin nổi mà!”
“Chuyện này chỉ có chờ HOắc Trường An giải thích thôi!”
“Ý của anh là, chúng ta dẫn bọn họ tới Đông viên, Cứ như vậy, bữa ăn tối hôm nay, khẳng định sẽ bị phá hỏng..”
Cô nói thầm một câu.
Khóe miệng Đông Đình Phong giật giật: đây chính là kết quả mà Hoắc Trường An muốn.
“Hai người đều ở đây, đúng lúc, có chuyện nhất điịnh phải nói với hai người một chút…”
Đi ra ngoài dạo một vòng, một lần nữa HOắc Khải Hàng dứng trước mặt bọn họ, ánh mắt bình tĩnh không ít, hắn nhìn vẻ mặt khác nhau của NInh Mẫn và Đông Đình Phong đang xem hình ảnh trên máy tính, không có suy nghĩ bọn họ kiinh ngạc cái gì, bây giờ hắn chỉ muốn nói rõ mục đích hắn tới đây, sau đó, đưa Cố Hiểu và Cố Đan về Quỳnh Thành. Chuyện của hai người kia, sau này sẽ do hắn tiếp nhận.
“Hoắc Khải Hàng, trước tiên anh không cần vội nói chuyện này, chúng tôi còn có chuyện quan trọng hơn, em nghĩ là anh nên biết một chút…”
Ninh Mẫn ngẩng đầu lên, cực kỳ nghiêm túc nói.
Hoắc Khải Hàng đành phải nuốt xuống lời muốn nói, rõ ràng lo lắng hỏi: “Chuyện gì?”
Cô đứng lên, bắt lấy tay Đông Đình Phong đang để trên đùi lại, để cho hắn xem: “Đây là tư liệu Hoắc Trường An mới gửi cho Cẩn Chi, đồng thời, ông ta cũng đang trên đường tới đây. Nguyên nhân là tối nay tiểu cô Đông Dạng dẫn bạn trai đến giới thiệu với trưởng bối, lý do..ở trên phần văn kiện này.!”
Hoắc Khải Hàng đưa tay cầm lây, phóng to hình ảnh ra, nhìn kỹ, sau đó đầu óc trống rỗng.
“Đông Dạng không phải Đông Dạng chân chính, bà ta là Chung Đề!”
Một giọng nói xa xôi khi hắn mất đi năng lực suy nghĩ, vang lên.
Hồi lâu, Hoắc Khải Hàng mới kéo lại ý thức của mình, thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn:
“Lúc trước không phải nói tôi là con trai của Qúy Như Thương sao? Bây giờ sao lại biến thành Đông Dạng rồi hả? Đông Dạng sao lại trở thành Chung Đề?”
Quá rối loạn!
Cái trán của hắn, đau muốn chết. Tất cả đều rối tung lên hết.
“Không biết, chuyện này nên hỏi cha của anh!”
Đông Đình Phong nói, chợt nghĩ đến: “Vửa rồi anh muốn nói cái gì?”
Đúng vậy, hắn tới là muốn nói cái gì, đúng rồi, hắn muốn nói chuyện của Vãn Vãn---- sau khi phát sốt cao, cuối cùng hắn cũng nhớ lại Vãn Vãn không phải là con gái của hắn.. Nhưng bây giờ, thời điểm này không nên nói chuyện này…
Bởi vì điện thoại Đông Đình Phong lại vang lên.
Hắn nói, rất nhanh tắt máy, ngẩng đầu nói:
“Cha của anh đã tới trước cửa vườn Tử Kính.”
Người này tới rất nhanh, đủ để thấy, ông ta đối với Đông Dạng, đó là thề nhất định phải…
Gần như đồng thời, điện thoại Đông Đình Phong vang lên, bây giờ là Đông Dạng, hắn nhấn nghe, gọi một tiếng cô, bên kia liền truyền tới giọng nói dịu dàng của Đông Dạng:
“Cẩn chi, khi nào trở về tổ trạch, chúng ta đều đã đến!”
Đông Đình Phong trầm mặc một chút, liếc liếc Hoắc Khải Hàng trả lời:
“Chờ con một tiếng nữa!”
Lúc đó Qúy Như Tịch đã nhận được giấy tờ từ luật sư, bà cầm giấy tờ này đưa cho Hoắc lão phu nhân Nguyễn Nhất Hà, nói:
“Mẹ, Chung Đề con sống, Trường An muốn ly hôn với con. Mẹ nghỉ làm sao bây giờ?”
Hoắc lão phu nhân hơi ngẩn ra, ánh mắt sắc bén, cầm tờ giấy qua nhìn, sau đó sắc mặt liền lạnh lùng, cực kỳ quyết đoán dứt khoát xé làm hai:
“Ở Hoắc gia, không cho phép ly hôn! Ta sẽ tìm Trường An nói chuyện. Ai cũng đừng nghĩ muốn phá hoại Hoắc gia, Như Tịch. Nhớ kỹ, Hoắc Qúy là một nhà.”
“Vâng, Hoắc QUý là một nhà.
Hoắc gia mất, Qúy gia nhất định cũng đi theo.
Điều này, Qúy Như Tích rất rõ ràng.
Rời khỏi thư phòng của Hoắc lão phu nhân, QUý Như Tịch nhận được một phong thư chuyển phát nhanh,bà ngồi trên ghế hồi lâu, suy nghĩ một lúc mới xé phong thư ra, cầm tài liệu đó trên tay, đầu tiên liền ngẩn ra, ngay sau đó, sắc mặt một chút một chút càng u ám, thét chói tay ném phần tài liệu này xuống đất.
Một khắc kia, bà đè lên trái tim bà, nói lung tung:
“Đây không phải là sự thật, không phải sự thật, tuyệt đối không phải….”
Bà nuôi con trai ba mươi hai năm, tại sao có thể là do Chung Đề sinh?
Lúc đó ở một nơi khác của Quỳnh Thành, có một người đàn ông cúi đầu cười, vừa lắc lắc ly rượu đỏ trong tay:
“Qúy Như Tịch, người đàn ông đó không phải là của bà, con trai cũng không phải là của bà, tôi muốn xem bà nhịn xuống như thế nào đây!”
Hắn tin chắc, trải qua chuyện này, liên minh Hoắc Qúy, nhất định sẽ sụp đổ.