Hoắc Khải Hàng nghe thấy tên, trong đầu liền hiện lên bóng dáng người kia.
Anh đương nhiên biết người kia là mẫu người như thế nào. Trước họ đã gặp mặt. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy được cô với Hòa Bình yêu nhau.
Anh bất giác lạnh lùng cười:
“Em chia tay anh, là vì Hòa Bình? Câu nói dối của em quá buồn cười.”
“Tuyệt đối không buồn cười. Em vừa được Hòa Bình đưa tới đây. Vì em muốn nói rõ với anh. Quan trọng nhất là em và anh thật sự không phù hợp. Ở cùng với anh, em rất áp lực.”
“ Không phù hợp, không phải em nói có thể ... áp lực ư, từ trước đến nay anh không thấy em biểu hiện sự áp lực...”
Hoắc Khải Hàng bình tĩnh nhắc nhở.
“Đây là một thực tế khách quan. Em chỉ là không biểu hiện ra ngoài...”
Cô kêu lên.
Anh không dễ dàng tin điều cô nói, thật lâu nhìn cô nhưng cũng không hiểu được cô đang suy nghĩ cái gì, đành phải hỏi:
“Em vì cái gì mà có suy nghĩ về định kiến xã hội như vậy...”
“Em cũng không muốn nghĩ về định kiến xã hội như thế này. Nhưng quả thật, chúng ta không thể không đối mặt với hiện thực...”
“Anh chỉ biết em là người phụ nữ của anh! Nghe này, hôm nay, anh sẽ đưa em đi gặpcha mẹ anh, anh sẽ nói cho họ biết: Đời này, anh nhất định phải kết hôn với em...”
Hoắc Khải Hàng lần thứ hai lại làm khó cô.
Giờ đây, anh ôm chặt cô vào trong ngực, để cho cô không có chỗ trốn đi, ánh mắt vô cùng kiên định:
“Anh sẽ để cho mọi người biết, em là bạn gái của anh, tương lai là vợ của anh... Chỉ cần chúng ta lập trường kiên định, chỉ cần chúng ta đồng tâm, anh không tin, người trong nhà có thể phản đối chúng ta ở cùng một chỗ.”
Hắn nắm lấy eo của cô, cúi đầu, nghiêm túc nhìn.
Ninh Mẫn Mẫn nghĩ muốn quay đầu, muốn chạy trốn, khi cô khẩn trương lại bị tóm lại:
“Mẫn Mẫn, lúc trước, em không thèm để ý cái này. Vì cái gì đột nhiên lại quan tâm đến vấn đề thân phận như thế này, nghĩ muốn bỏ anh. Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì rồi hả ? làm cho em thay đổi như vậy. Tỉnh táo lại đi có được hay không? Trên đời này, trừ chuyện sống chết, có vấn đề gì mà không thể giải quyết a... Đừng để tâm vào chuyện vụn vặt này, thoải mái...”
Trên lưng cô, tay anh nhẹ nhàng vỗ về.
Cô cắn môi, liếc nhìn.
Cô thích, Cô yêu những nét ưu tú, tốt đẹp của anh, như thế nào mới có thể làm cho cô không thích?
Đúng là, cô bây giờ làm thế nào để yêu anh lần nữa đây?
Nàng không sạch sẽ rồi !
“Khải Hàng, chúng ta không thể ở cùng nhau...”
Lòng của cô quá đau khổ, bị anh làm cho bối rối!
Nước mắt đột nhiên rơi ra.
Hoắc Khải Hàng ngây người nhìn cô, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì rồi hả ? Mà cô trở nên yếu đuối như vậy?
Anh chăm chú nghĩ, ôm mặt cô, nhẹ nhàng kêu:
“Không được... Anh nhất định... Đã đồng ý, anh là bạn trai của em, em cũng chỉ có thể thuộc về anh... Mẫn Mẫn, anh muốn em... Anh muốn em...”
Môi của anh, mãnh liệt cúi xuống, giữ chặt môi của cô, cắn, gặm, hung hăng chiếm lấy, ăn luôn tất cả ý thức của cô... Để cho cô vì anh mà nhẹ nhàng, mà thần phục...
Mới đầu, cô kháng cự, cô liều mạng trốn, dùng cả chân tay chống lại.
Nhưng anh không quan tâm, tùy ý để cho cô đánh, chỉ mơ hồ nghe thấy mấy tiếng kêu rên.
Dần dần, cô ý thức mình đã dùng lực quá mạnh, làm đau anh, một chút mất đi ý thức chống đối... Như một loại nước mùa xuân , mềm mại trong lòng anh, để cho anh nhiệt liệt hôn...
Anh ôm lấy cô, bước nhanh bế cô vào phòng, đá lên cửa, đè cô ra, cởi bỏ quần áo...
Anh không nghĩ muốn chờ đợi thêm nữa, anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh. Về sau toàn tâm toàn ý, không bị dao động.
Hai thân thể nóng bỏng cùng một chỗ.
Khi môi anh hôn vào xương quai xanh của cô, tay anh nâng eo của cô lên, khi chỗ đó của anh trở lên nóng bỏng, đụng vào đùi của cô. Có một hồi tưởng, hóa ra... Cảm giác hết sức khác biệt, nhảy trong tim...
Cô thở dài một cái, dùng hết tất cả sức lực đem người trên thân mình đẩy bay ra ngoài.
Hoắc Khải Hàng không có phòng bị, bị một sức mạnh đẩy ra, lung túng ngã trên mặt đất, gáy đụng vào một lọ hoa bằng đá, tất cả đều là máu.
Ninh Mẫn Mẫn bối rối chụp lấy chăn, quấn lấy thân thể mình, sắc mặt trắng bạch giống như thạch cao.
“Mẫn Mẫn...”
Hoắc Khải Hàng ôm đầu, đứng lên, nghĩ muốn đi đến.
Cô quấn tấm chăn đột nhiên nhảy ra khỏi giường, nhặt lấy quần áo rơi lộn xộn trên mặt đất, lui về sau.
Nhìn thấy máu trên tay anh, cô dừng lại một lúc, mới cắn răng kêu một câu:
“Đừng tới đây. Đừng tới đây!”
Cô xoay người, hít sâu khí: “Chúng ta kết thúc từ đấy! Hoắc Khải Hàng, đừng đến tìm em nữa.”
“Lý do!”
Hoắc Khải Hàng nắm chặt tay, trầm mặt xuống: “Không có một lý do hợp lý, anh tuyệt đối không buông tay!”
“Em không còn trong trắng!”
Cô đột nhiên lớn tiếng kêu ra một câu.
Hoắc Khải Hàng bởi vì câu nói kia “ Em không còn trong trắng “, mà ngẩn ra, trái tim co mạnh.
Sắc mặt cô trắng bạch, hơi thở gấp gáp:
“Sau khi nhiệm vụ thất bại, anh có biết vì sao lâu như vậy mà em không đến ?”
Hoắc Khải hàng mơ hồ đoán được ra, đột nhiên nhận ra tại sao cô lại thay đổi như vậy, đồng thời đau lòng, anh không chút do dự, kiên định hướng về phía cô bước tới:
“Thật có lỗi, em quên không được. Thật giống như anh vừa mới gần em, em sẽ nhớ tới chuyện này ... Hoắc Khải Hàng, em cùng người đàn ông khác lên giường, đã tỉnh lại... em quên không được...”
Khi nói ra câu này, cô cảm giác mình vô cùng vô liêm sỉ, cô cầm lấy quần áo, kéo chăn, đi rất nhanh nhốt mình vào phòng tắm, khóa lại, nước mắt rơi ra, ngã nhào...
Qua tấm cửa, Hoắc Khải Hàng gõ cửa.
Anh nói rất nhiều, cô khóc thảm thiết, không ý thức, song cũng run rẩy đem quần áo mặc vào, nước mắt tùy ý chảy ra...
Cô biết, cô và anh mãi cũng không trở về quá khứ được nữa, sự kiện kia, làm cho trong lòng bọn họ đau đớn, theo đuổi bọn họ cả đời...
Cô không thể buông bỏ, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn này, cô không còn cách nào thừa nhận chuyện này chưa từng xẩy ra...
Cô cần thời gian và không gian để quên nó đi...
Lúc sau, cô thừa dịp Hoắc Khải Hàng không chú ý, trốn ra, ngồi trên xe Hòa Bình, giống như một con thỏ đang chạy trốn.
Hòa Bình dẫn cô đến một thị trấn nhỏ yên tĩnh nghỉ ngơi, cô không cầm điện thoại, giấu mình ở thị trấn nhỏ, chịu đựng nỗi thống khổ một mình.
Về sau, cô bị Hoắc Khải Hàng tìm ra được, người này ngang ngược đem cô trở về... Anh nói có biện pháp làm cho bọn họ quên đi một đoạn khó chịu này...
Sau cùng, cô đúng là quên thật rồi.
Có một bác sĩ tâm lý họ Trịnh, đã tiến hành thôi miên.
Tỉnh lại khi đó, cô nằm ở trên giường anh, dù trên người của anh vẫn mặc áo ngủ nhưng trong đầu của cô vẫn nhớ rõ là bọn họ đã quan hệ với nhau... Lòng cô đầy khó xử khi nghe được Hoắc Khải Hàng và mẹ của anh đang tranh luận...
Trong tâm trí Ninh Mẫn Mẫn rất hỗn loạn. Khi bình tĩnh lại, trên trán cô tất cả đều là mồ hôi... Bên tai nghe được tiếng mưa rơi... Mưa có vẻ rất lớn.
Bên cạnh, bác sĩ Trịnh lẳng lặng đứng liếc nhìn, khẽ mỉm cười:
“Đều đã nhớ ra rồi sao?”
Mộc Mộc một hồi sau đó mới gật đầu.
Đúng vậy, tất cả cô đều nhớ ra rồi.
Đó là một phần giả dối của quá khứ bị che giấu thực sự. Bởi vì được bác sĩ Trịnh hướng dẫn, một hình ảnh cực kỳ rõ ràng hiện lên trong trí nhớ.
Thì ra bảy năm trước, cô liền nhận ra Đông Đình Phong, từng có một thời gian quấn quýt và mơ hồ đi qua.
Hóa ra, đêm hôm đó, chiếm cơ thể cô là Đông Đình Phong.
Vốn dĩ cô đã chia tay Hoắc Khải Hàng.
Và Hoắc Khải Hàng ngu đần mạo hiểm làm cho người ta nghĩ bọn họ đã quan hệ với nhau...
Thì ra Vãn Vãn thật sự là con gái của Đông Đình Phong... Nhưng cô lại cho rằng đó là con của Hoắc Khải Hàng...
“Nhớ lại là tốt rồi!”
Bác sĩ Trịnh bắt đầu thu dọn dụng cụ chữa bệnh.
Nhớ đến công việc của ông đã hoàn thành rồi.
Ông không có quấy rầy cô, mà lẳng lặng đi ra ngoài. Khép cửa lại.
Ngoài cửa, Hoắc Khải Hàng cùng Đông Đình Phong đều đã đứng ngoài, khi nhìn thấy ông ra, tất cả cùng lao đến.
“Để cho cô ấy ngồi yên tĩnh một lúc. Trạng thái tinh thần của cô cần điều tiết một chút...”
Bác sĩ Trịnh dặn dò.
Đông Đình Phong chần chờ một phen: “Cô ấy nhớ lại hết rồi sao?”
Đột nhiên trong lúc đó, anh cực kỳ lo lắng về những điều trong quá khứ, sẽ phá hủy sự tin tưởng của cô đối với anh, mà vừa mới tạo dựng được.
Một đêm ý loạn mê tình, có lúc anh nghĩ lại vẫn cảm thấy đau đớn, đối với cô mà nói, đó là một đoạn ký ức khủng khiếp không thể đối mặt...