Ninh Mẫn Mẫn nhớ lại. Người phụ nữ này thông minh, lanh lợi, có khả năng như vậy - - chuyện này, ai đúng ai sai. Trong khoảng thời gian ngắn, cô không có cách nào để mọi việc được rõ ràng.
Cô nhìn sang Đông Đình Phong, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, mỉa mai sau khi Nguyễn Nhất Hà nói xong, lập tức nói:
“ Hoắc lão phu nhân, tôi đã biết Chung Đề ba mươi năm nay, nhiều hơn so với người biết. Bà ấy là người như thế nào, không cần người nhắc nhở. Chuyện Hoắc Trường An muốn ly hôn, có phải hay không vì bà ấy, tôi không xen vào. Vận mệnh Hoắc gia như thế nào, cũng không phải tôi - một người họ Đông - nên hỏi đến. Tôi chỉ muốn mang con của tôi trở về...”
Khi nói chuyện, anh nhìn nhìn đồng hồ: “Hiện tại là 10 rưỡi. Nếu đến mười một giờ, tôi không thấy hai đứa con của tôi. Tôi sẽ dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình!”
Vẻ mặt nghiêm túc của anh nhìn Nguyễn Nhất Hà thể hiện rõ: Chuyện này không nói đùa. Anh nói được là làm được.
Nguyễn Nhất Hà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, liếc mắt một cái, liếm môi có phần hơi khô của mình, nở nụ cười:
“Con cảm thấy, ta có thể mang chuyện hai đứa bé này viết báo được chứ?
“Các con cứ yên tâm, Vãn Vãn và Kỳ Kỳ là con cháu Hoắc gia, ta chắc chắn sẽ không hại bọn chúng.
“Ta cho người dẫn bọn chúng tới, chỉ là muốn giải thích với con một chút Hoắc -Đông hai nhà chúng ta trong lúc đó là có hiểu lầm.
“Trường An hiểu lầm ta, Đông gia hiểu lầm Hoắc gia, tất cả đều là hiểu lầm. Nếu để nó tùy ý phát triển như vậy, chắc chắn sẽ hủy hoại Hoắc gia và cũng hủy hoại Đông gia... Ta có chứng cớ thấy rõ, Chung Đề cơ bản không phải là người tốt... Như Tịch, đem tư liệu ra đây! Như Tịch...”
Nguyễn Nhất Hà gọi không thấy đáp lại, liền quay lại nhìn.
Quý Như Tịch vẫn lặng lẽ quỳ, giống như ngồi thiền.
Ninh Mẫn Mẫn nhìn qua, thấy gương mặt bà trắng bệch, tất cả đều là tuyệt vọng, không có bất cứ phản ứng gì, chỉ nói:
“Mẹ, những thứ này đã không có ý nghĩa gì nữa.
“Không phải là ly hôn sao?
“Ông ấy muốn ly hôn, vậy thì ly hôn đi...
“Con mất 32 năm chôn vùi vào cuộc hôn nhân này, mọi thứ đều tận tâm nhưng lại bị đâm vỡ nát.
“Con tưởng đó là con trai con, tận tâm tận lực nuôi dưỡng hắn lớn lên. Kết quả, đó không phải là con trai của con.
“Con tận tâm, khổ cực, vất vả cả đời nuôi lớn nhưng lại là con người khác.
“Con cả đời này, xem như sống uổng phí, đau quá... A...
“Ly hôn, ly hôn đi... Mấy năm nay, con sớm cũng nghĩ muốn ly rồi...
“Hiện giờ, càng không có lý do gì để tiếp tục được nữa...
“Mẹ cũng không cần phải quan tâm, mỗi người đều có số mệnh riêng.
“Đối với chuyện kia, mẹ lấy ra cũng không còn quan trọng gì nữa.
“Không bằng cứ như vậy bỏ đi!”
Bà cung kính cúi đầu xuống, rồi đứng lên. Nhìn Hoắc Khải Hàng, trong mắt bà lộ ra nỗi thống khổ, kèm theo tiếng thở dài.
Ánh mắt thân tình ngày xưa, hiện tại đã sớm bị năm tháng mang theo, giờ chỉ còn là nỗi bi thương, nhìn người đàn ông kia – rất nhiều năm trước yêu thích hơn bản thân mình giờ đây chỉ thấy vô cảm, trái tim đau đớn.
“Thỏa thuận ly hôn đi! Chúng ta ly hôn...”
Từ lúc thanh xuân đã gả cho Hoắc gia, cho tới bây giờ, tóc hơi bạc, lớn tuổi. Vì tình yêu mà phải trả cái giá quá đắt như vậy.
Bà quyết định quãng đời còn lại, sẽ không lãng phí thời gian cho người đàn ông không có tình nghĩa này nữa.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn rồi.
“Ta không cho phép!Tiểu Trương, tiểu Trương đi lấy tài liệu ra cho ta, nhanh lên, nhanh lên...”
Nguyễn Nhất Hà uy quyền kêu lên, dùng gậy trượng đập xuống nền nhà, có vẻ vừa nóng vừa giận.
Một lúc sau, trợ lý của Hoắc lão phu nhân là Trương Yến vội vã đem tài liệu ra.
“Đem những tài liệu này cho Hoắc tiên sinh xem. Để cho hắn biết rõ Chung Đề là người như thế nào.”
Nguyễn Nhất Hà nhanh chóng phân phó, hơi thở có phần tức giận, thở gấp.
“Vâng!”
Trương Yến mở hộp gỗ chạm hình long phượng ở bên ngoài, có mùi hương thoang thoảng bay ra, đem một xấp hình bỏ ra, rồi lui xuống, nhẹ nhàng nói:
“Đông thiếu, đông phu nhân mời đến xem...”
Ninh Mẫn Mẫn đi tới, Đông Đình Phong nhàn nhạt thoáng nhìn.
Ảnh chụp rất nhiều, màu đen trắng, tổng cộng có khoảng năm sáu chục tấm. Đã qua nhiều năm nhưng vẫn được bảo quản rất tốt.
Mỗi tấm hình là hai người, một nam một nữ, người đàn ông có dũng khí hào hùng, nữ thì kiều diễm xinh đẹp.
Có mấy tấm nam nữ ôm nhau, có mấy tấm đang bước đi, có mấy tấm người đàn ông đưa cho người phụ nữ chi phiếu hoặc tiền mặt, người phụ nữ giữ túi rất kín đáo ... Trên mặt người phụ nữ mang theo nụ cười e thẹn.
Không biết có phải là do góc máy chụp, hình ảnh của người phụ nữ rất xinh đẹp, làm cho người ta kinh ngạc.
Thật sự là cô nương may mắn được ông trời ưu ái cho một dung mạo tuyệt vời.
Nếu không phải lúc trước Ninh Mẫn Mẫn đã điều tra thì nhất định không biết người phụ nữ này là ai.
Hiện tại, Cô biết người phụ nữ này là Chung Đề- ba mươi hai năm trước, người đàn ông còn lại chính là người của Cố Gia - Cố Chấn.
Ninh Mẫn Mẫn nán lại một lúc, không nghĩ Cô Cô đã từng cùng Cố Chấn quan hệ rất tốt với nhau như vậy...
Đây là quan hệ tình nhân, hay là quan hệ bạn bè, công việc?
Hoắc Trường An cũng có nhìn thoáng qua, nhìn đến người phụ nữ mình yêu thương lại cùng đối thủ của mình thân mật như vậy, ánh mắt ông không tự chủ được trở nên nặng nề.
Hoắc Khải Hàng nhíu mày, người này là mẹ ruột của anh, lại bị bà nội phát hiện ra bà cùng người đàn ông khác có tình cảm mập mờ, trên mặt anh trở nên khó xử.
Đông Đình Phong rất bình tĩnh, cầm lấy một tấm thấy ảnh Chung Đề lúc còn trẻ, cẩn thận xem xét - -
Đúng là Chung Đề hoàn toàn xứng đáng được gọi là Mỹ Nhân.
Dung mạo đoan trang, thanh lịch, không giống diện mạo của mẹ anh- xinh đẹp tinh ranh- mà trên người bà toát ra dáng vẻ ung dung, khí chất giàu sang.
“Trường An thấy không? Ngươi cùng người phụ nữ này ở chung, coi người phụ nữ này như một người vợ nhưngcô ta đã làm gì?
“Cô ta cùng con cả của Cố Gia quan hệ, hẹn hò, lấy tiền của Cố Gia...
“Cơ bản đây chỉ là người đàn bà giả dối...
“Người đàn bà như vậy làm sao có thể xứng với con trai trưởng của Hoắc gia, làm thế nào để có thể trở thành vợ ngươi, cô ta cơ bản là do Cố gia phái đến làm gián điệp...
“Trường An, ngươi hiện tại không phải là tuổi mười tám phản nghịch, đã 50 tuổi rồi, ánh mắt vẫn không mở ra ah? Làm việc kích động như thế sao?
“Đứng trước mặt là người vợ tốt không quan tâm, lại sống chết bảo vệ người đàn bà lòng dạ độc ác... Ngươi tới cùng là người không biết suy nghĩ hả?”
Nguyễn Nhất Hà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Coi Chung Đề hoàn toàn như kẻ thù.
Lời này làm chọc giận người nào đó.
“Bốp!”
Đông Đình Phong đột nhiên đem ảnh chụp trên tay hung hăng vứt xuống, không khách khí ngắt lời Nguyễn Nhất Hà lạnh lùng cười, nói:
“Quan hệ? hẹn hò? Nhìn những ảnh này, người liền nhận định Chung Đề có lỗi với người Hoắc gia sao? Nếu mới có như thế này, người đã nghĩ như vậy, đúng là quá nông cạn.”
Anh chọn một tấm, Chung Đề cùng Cố Chấn ôm nhau. Trên tấm hình này, Chung Đề biểu cảm suy sụp, đầu lông mày chau lại.
Anh không nghĩ đó là cái ôm biểu hiện tình yêu nam nữ.
Loại này ôm này, giống như đang tìm sự an ủi.
Anh chỉ vào ảnh chụp này, lại chỉ thêm vào các ảnh khác:
“Có mấy tấm có vẻ thân mật. Hoắc lão phu nhân, tôi nghĩ muốn hỏi người, ngoài những ảnh chụp này, thám tử tư có ảnh thân mật hơn không... Ví dụ như hôn môi?”
“Không có! Bọn họ rất cảnh giác, ở bên ngoài cũng không có nhiều hành động thân mật...”
Nguyễn Nhất Hà đáp.
Đông Đình Phong lắc đầu:
“Không đúng, nếu bọn họ thật sự là tình nhân, thám tử tư chắc chắn sẽ có cơ hội chụp được mới đúng. Vì không chụp được, thì chỉ có thể nói rằng bọn họ không có quan hệ tình ái. Nếu không phải quan hệ tình ái, có lẽ người sẽ cho rằng bọn họ đóng giả chuyện này?
“Nhưng nếu là đóng giả, cũng không có cảm giác an ủi như thế này...
“Cùng người Cố Gia gặp mặt, liền cho rằng bà ấy có quan hệ mờ ám với Cố Gia. Như vậy nhận định có phần vội vàng. Hoắc lão phu nhân, có muốn tôi công bố quan hệ của bọn họ là quan hệ gì?”
Ninh Mẫn Mẫn nghiêng đầu nhìn, xem ra chồng cô đã biết ít tin tức nhưng không cho người ngoài biết.