Cô Vợ Hờ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 37: Ở Cạnh Tôi Thôi Đừng Bên Người Khác



...Khả Di ngồi cạnh cửa sổ sát sàn, hai chân co lại, đầu cô dựa vào chiếc cửa sổ mà nước mắt cứ lã chã rơi. Trong đầu cô bây giờ không hề suy nghĩ đến lời cầu hôn của Phúc Nguyên hay lo mối quan hệ của cô và anh sẽ như thế nào sau tối hôm nay mà trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh của Ân Vương Hoàng. Từng câu nói, hành động, từng nét mặt của anh đều được cô ghi nhớ lấy. Cảm giác tức tối khi cô ở cạnh người đàn ông khác, gương mặt vô cảm khi cô xem anh chỉ là anh rể, bóng lưng đầy tâm trạng khi anh rời khỏi phòng.... Khả Di bây giờ đau lắm, tim cô đau đến nỗi như có hàng nghìn mũi kim đâm vào vậy. Đây là cô sao? Khả Di của ba năm trước đâu rồi? Khả Di luôn yêu anh, dịu dàng với anh, không bao giờ nói những lời lạnh lùng với anh đâu rồi? Giờ đây là gì? Một Khả Di bất cần, sẵn sàng tổn thương người khác để đạt được mục đích của mình. Anh có đáng để nhận lấy những điều này? Khả Di thật sự không biết, cô chỉ liên tục khóc, ánh mắt nhìn về xa xăm, cho đến khi cô mệt lả ngủ thiếp đi......

Tại một quán bar náo nhiệt tại trung tâm thành phố...

Tiếng nhạc sàn sôi động, xập xình vang lên từ những chiếc loa to được đặt trên sân khấu, dưới sàn nhảy là các nam thanh nữ tú ăn mặc sành điệu đang nhảy nhót hoà theo điệu nhạc. Tại một quầy bar, có một người đàn ông lạnh lùng, không để ý đến xung quanh chỉ liên tục ra lệnh cho phục vụ mang rượu đến.

"Thêm một ly nữa.", anh lạnh lùng ra lệnh.

"Quý khách, anh đã uống nhiều lắm rồi ạ.", người phục vụ lo lắng. Tuy họ mở cửa ra làm ăn, càng nhiều khách gọi thức uống thì họ càng thu được bộn tiền tuy nhiên nếu không có chừng mực, họ sẽ phải đối mặt với sức khoẻ và sự an toàn của khách hàng.

"Không phải đến tôi anh cũng không phục vụ không hả?", Ân Vương Hoàng to tiếng đập tay mạnh xuống bàn, có lẽ anh đã say nên không còn kiểm soát được hành động của mình nữa.

"Dạ tôi...tôi...", người phục vụ lo lắng.

"Cậu cứ đem rượu ra đây, chỉ một ly nữa thôi. Dù cho anh ấy gọi đến thế nào cũng không được mang thêm nữa."

Từ đằng xa, có một người đàn ông cao lớn bước đến, trên người mặc một bộ đồ vest đắt tiền, mái tóc màu nâu sẫm được chải vuốt kĩ càng, trên miệng là một đường cong hoàn hảo. Anh ta đi đến gần Ân Vương Hoàng, đảo mắt nhìn bộ dạng của anh rồi ra lệnh với người phục vụ.

"Vâng thưa ông chủ.", người phục vụ vâng dạ rồi rời đi.

"Trác Hạo Thiên, anh quản lý nhân viên của mình như vậy à?", Ân Vương Hoàng cố gắng ngồi dậy, xoay mặt nhìn người đàn ông vừa đi đến, giọng tỏ vẻ khiếu nại.

"Ân Vương Hoàng, anh say quá rồi đấy. Có cần tôi gọi vợ anh đến đón hay không đây?", Trác Hạo Thiên mặc kệ bộ dạng say khướt của Ân Vương Hoàng mà thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, đưa tay gãi gãi hàng chân mày kiếm.

"Đang vui như vậy thì đừng nhắc đến phụ nữ.", Ân Vương Hoàng nói rồi cầm ly rượu lên uống cạn.

Trác Hạo Thiên nhếch mép lắc đầu rồi rời đi. Nhìn bộ dạng này chắc chắn là cãi nhau với vợ rồi. Được, Ân Vương Hoàng, nếu hai vợ chồng nhà anh làm hoà được với nhau thì anh chính thức nợ tôi một ân tình đấy. Ân tình này nhất định tôi sẽ để anh trả một cách đầy đủ. Sau khi Trác Hạo Thiên rời đi, có một cô gái với thân hình nóng bỏng ẩn ẩn hiện hiện sau chiếc váy màu đỏ rược rỡ khoét ngực sâu, ngắn cũn cỡn. Cô ta uốn éo đi đến giang hai tay ôm lấy Ân Vương Hoàng, giọng mê hoặc ghé sát tai anh mà nói.

..."Sao anh lại ngồi đây một mình thế? Em có thể ngồi uống cùng anh không?"...

"Biến.", Ân Vương Hoàng mặc kệ cô ta, ánh mắt cứ nhìn chăm chú vào ly rượu trước mặt, giọng lạnh tanh lên tiếng.

"Anh à.", cô ta một lần nữa áp bờ ngực đẫy đà vào người Ân Vương Hoàng mà cà cựa.

"BIẾN NGAY!"

Ân Vương Hoàng thét lớn, ngay lúc này anh chỉ muốn được yên tĩnh một mình, không ai được làm phiền, nhất là đám gái không biết điều ở đây. Ân Vương Hoàng đột nhiên cười lạnh, Khả Di, cô ấy có bao giờ đối xử dịu dàng nhẹ nhàng như vậy với anh không? Không, cô ấy sẽ không bao giờ vì cô ấy đã thay đổi rồi...

Trời bắt đầu đổ mưa to, từng hạt mưa nặng hạt liên tục đập vào tấm kính cửa sổ sát sàn cùng với tiếng sấm sét ngoài kia đã đánh thức Khả Di. Cô mệt mỏi mở mắt nhìn ra ngoài trời, trời tối đen như mực, chỉ có ánh sáng từ sấm sét kia cô mới nhìn thấy được. Khả Di xoay lưng lại nhìn chiếc đồng hồ ở đầu giường. 1h sáng rồi, cô đã ngủ được hai tiếng rồi. Trời mưa to thế này.... Ân Vương Hoàng đã về chưa? Khả Di vội vã đứng dậy, cô lần lượt đi qua phòng sách, phòng ngủ của anh, tất cả đều trống trơn. Giờ này anh còn chưa về sao? Trời đã khuya và mưa to lắm rồi, rốt cuộc anh đang ở đâu chứ? Trong lúc còn đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên chiếc điện thoại trong tay cô reo lên. Khả Di đưa màn hình trước mặt, một dãy số lạ. Giờ khuya thế này ai còn gọi chứ? Khả Di chần chừ một chút rồi nhấn phím nghe.

"Alo?"

"Cô là Khả Di?", một người đàn ông ở đầu dây kia trả lời.

"Phải, là tôi. Anh là?", một người lạ biết tên cô? Rốt cuộc có chuyện gì!

"Ân Vương Hoàng đang say xỉn tại quán Bar X, cô mau đến đón anh ấy đi.", Trác Hạo Thiên ngồi trên bàn làm việc, vừa nở nụ cười ma mị vừa thông báo cho Khả Di.

Khả Di nghe xong liền cúp máy, trong lúc định chạy vào trong phòng thay đồ để đến đón anh thì bỗng nhiên ông Sơn dưới nhà gọi lớn.

"Cô Khả Di, cậu chủ về rồi ạ."

Khả Di nghe thấy liền chạy xuống ngay phòng khách. Trước mắt cô là Ân Vương Hoàng với bộ dạng say khướt cùng ướt đẫm, có lẽ anh đã dầm mưa về nhà. Ân Vương Hoàng đứng không vững nên phải có ông Sơn đỡ bên cạnh, đôi mắt nhắm tịt mặc cho những giọt nước trên tóc thi nhau nhiễu giọt trên sàn.

"Vương Hoàng.", Khả Di chạy đến. Nhìn anh như vậy cô lo lắm.

"Cô chủ, để tôi dìu cậu chủ lên phòng."
"Được, nhờ chú.", vốn dĩ với sức lực yếu ớt của Khả Di không đủ để đưa Ân Vương Hoàng lên phòng đành phải nhờ đến ông Sơn.

Sau khi đỡ Ân Vương Hoàng nằm lên giường, ngay lúc ông Sơn định rời đi để gọi người lên chăm sóc anh thì Khả Di đã kéo tay ông, giọng nhẹ nhàng.

"Chú à, khuya rồi đừng làm phiền người làm nữa. Để cháu chăm anh ấy cho ạ."

Ông Sơn gật đầu rồi rời đi. Khả Di nhanh chóng thay quần áo cho Ân Vương Hoàng, lau khô người, lấy quần áo nhà thay cho anh. Khả Di đưa tay lên trán anh, ngay lúc ấy mặt cô liền biến sắc. Trời ơi, sao lại nóng thế này? Khả Di tức tốc đi lấy một thau nước cùng chiếc khăn bông đến, ngâm nước lạnh rồi chườm lên trán cho Ân Vương Hoàng. Khả Di nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh, tay cô nắm nhẹ lấy tay anh, khẽ nói.

"Ân Vương Hoàng, sao anh lại ra nông nổi này chứ? Anh có biết khi đã say xỉn còn ướt mưa sẽ nguy hiểm đến thế nào không? Anh có biết em lo cho anh lắm không? Anh có chuyện gì em biết làm sao đây hả?"

Khả Di vừa kết thúc câu nói thì một giọt nước mắt nóng hổi của cô vừa rơi. Cô lo cho anh biết nhường nào. Có phải vì cô anh mới ra nông nổi này? Dầm mưa về đây? Ngoài trời mưa to thế kia dầm mưa thế này sẽ rất ảnh hưởng sức khoẻ. Sao anh lại như vậy? Từ lúc nào anh đã biết bỏ mặc bản thân như vậy? Ân Vương Hoàng, nhất định anh phải mau hết bệnh, anh không thể như vậy mãi được, em không cho phép. Anh phải mau khoẻ để còn đối mặt với em chứ? Em không muốn người đàn ông em yêu lại nằm yên bất động, gương mặt tái ngắt như vậy đâu. Ân Vương Hoàng, em xin anh, anh phải bình an vô sự, không được xảy ra chuyện gì đó.

Chừng 30 phút sau, Khả Di đưa tay lên chiếc khăn bông trên trán Ân Vương Hoàng. Cảm giác khăn đã hết lạnh thì cô đưa tay rút chiếc khăn, định xoay lưng đi để đi xã mới đắp lại cho anh nhưng đột nhiên bàn tay như bị ai bắy lấy, mạnh mẽ kéo xuống. Khả Di đứng không vững liền ngã xuống giường. Kì lạ, người trên giường đâu rồi, sao lại trống như thế này? Khả Di mở to mắt khi phát hiện chính Ân Vương Hoàng là người kéo mình xuống, anh nằm đè lên người cô, hai tay anh chống sang hai bên, gương mặt cúi thấp xuống gần mặt của Khả Di.

"Anh làm gì vậy? Anh đang bệnh đó.", Khả Di vừa hốt hoảng vừa lo lắng lên tiếng. Anh định làm gì cơ chứ?

"Không đúng, em còn tình cảm với tôi.", Ân Vương Hoàng mặc kệ câu nói của Khả Di, nói một câu lạ lùng, đôi mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào cô gái phía dưới thân mình.

"Anh đang nói gì vậy? Anh nằm xuống đi.", Khả Di đưa mắt qua lại tìm cách trốn thoát nhưng không được, anh đã khoá chặt mọi phương hướng để cô nằm yên dưới thân anh.

"Em còn tình cảm với tôi, đúng không Khả Di."

Khả Di né tránh ánh mắt của Ân Vương Hoàng thì bị anh đưa tay xoay mặt cô lại đối diện với anh, giữ chặt để cô không thể né tránh được nữa. Khả Di run rẩy, ngày càng lo lắng. Không, cô nhất định phải thoát khỏi anh, anh không còn say như lúc nãy nữa rồi.

"Anh bệnh rồi, anh nghỉ ngơi đi."

"Nói đi, nếu em không còn tình cảm với tôi sao lại lo lắng và chăm sóc cho tôi?"

..."Tôi...."...

Câu nói chưa kịp dứt thì Ân Vương Hoàng cúi xuống đặt một nụ hôn dịu dàng lên môi Khả Di. Khả Di như đứng hình mà không phản kháng được gì.

"Nói đi, nếu em không còn tình cảm sao lại không khước từ nụ hôn của tôi?", Ân Vương Hoàng vẫn tiếp tục câu hỏi.

"Tôi..."

Lần này cũng vậy, khi Khả Di chỉ vừa kịp nói chữ tôi thì Ân Vương Hoàng tiếp tục hôn lấy cô.

"Này anh..."

Lại một nụ hôn nữa.

"Anh...."

Lần này lại khác, Ân Vương Hoàng không còn hời hợt như trước mà đặt một nụ hôn thật sâu lên môi Khả Di, hương thơm cùng sự mềm mại từ cánh môi cô khiến anh không thể dừng được. Khả Di cũng khômg biết vì sao lại không phản kháng, cứ nằm im để anh chiếm lấy tiện nghi. Sau một hồi dây dưa thì Ân Vương Hoàng rời khỏi cánh môi mềm của Khả Di, anh đưa gương mặt sát lại tai của cô như thì thầm.

"Ở cạnh tôi thôi đừng cạnh ai, có được không?"

Ân Vương Hoàng nói xong thì dời gương mặt đối diện với Khả Di một lần nữa. Anh từ từ cúi xuống, lấy đôi môi nứt nẻ vì bị sốt phủ lấy đôi môi mềm thơm mát của Khả Di. Anh dịu dàng như thể sợ làm cô đau, từng chút từng chút đi vào sâu hơn...

Trong đêm mưa lạnh giá, trong phòng có một đôi nam nữ ân ân ái ái, mãnh liệt hoà vào nhau, đem sự ấm áp của tình yêu làm tan đi sự lạnh giá của cơn mưa ngoài trời...

**********
— QUẢNG CÁO —