Sáng hôm sau khi Ngô Doanh Doanh đang nấu bữa sáng ở dưới bếp đột nhiên cô cảm thấy có ai đó đang ôm mình từ phía sau.Cô dừng lại và quay đầu ra sau thì thấy Thẩm Mộ Diễn.
- " Vợ yêu ! em đang làm gì thế ?sao không ngủ thêm xíu đi ?"
Ngô Doanh Doanh chợt đứng hình vài giây .Cô không biết là mình có nghe lầm cái gì không nhỉ ,mới sáng sớm mà Mộ Diễn đã bị như vậy rồi .
- " Thẩm Mộ Diễn....anh bớt nhây lại giùm tôi .Bỏ tay ra để tôi còn làm bữa sáng ".
Dù bây giờ Ngô Doanh Doanh có nói bao nhiêu thì cũng vô ít ,từ ngày Thẩm Mộ Sơ tới đây ở cho tới ngày mắt của cô đã được nhìn thấy cô thấy anh vô cùng khác lạ.Tình cờ Thẩm Mộ Sơ từ trên phòng đi xuống ,Thư Trạch cũng vừa tới.
- " Mới sáng sớm anh hai với chị dâu đã ôm ấp như vậy rồi sao ?"
Ngô Doanh Doanh bắt đầu đỏ mặt ,cô dùng hết sức đẩy anh ra và tiếp tục chuẩn bị bữa sáng .Chỉ tội cho Thư Trạch và Thẩm Mộ Sơ bị Thẩm Mộ Diễn cho ăn cẩu lương quá lớn vào buổi sáng như vậy không biết liệu có ăn nổi cơm không.
[....]
Bữa sáng hôm nay vì không có nhiều thời gian nên cô chỉ làm đơn giản là bánh mì sandwich.Thẩm Mộ Diễn nhìn thấy món này liền cau mày lại có vẻ hơi khó chịu .
- " Sao lại là món này ,Ngô Doanh Doanh em nấu món khác đi ".
Doanh Doanh lườm anh một cái rồi ngồi xuống bàn ăn cùng dùng bữa sáng với Thư Trạch và Thẩm Mộ Sơ .
- " Chị dâu món này chị làm ngon lắm."
- " Thẩm Mộ Sơ phần của anh trai em còn dư này hay là em ăn luôn đi."
- " Vậy cũng được ."
Mộ Diễn nghe vậy liền nhanh tay lấy lại bánh sandwich trên tay của em trai mình.
- " Ai nói với hai người là tôi không ăn chứ !"
Hành động này của anh khiến cho Ngô Doanh Doanh,Thẩm Mộ Sơ và Thư Trạch chỉ biết lắc đầu và cười thầm .Anh ta giống như một đứa con nít 3 tuổi vậy mà không hiểu tại sao khi xưa Tuyết Như lại thích anh ta . Mà nhắc tới Tuyết Như Doanh Doanh liền nhớ ra anh ta vẫn chưa cho cô xem ảnh của cô ấy .
[...]
Sau khi bữa ăn kết thúc Thẩm Mộ Diễn và Thư Trạch đi đến công ty .Trên đường đến công ty nhớ lại hành động của anh lúc nãy Thư Trạch không thể nhịn cười.
- " Cậu cười cái gì vậy ?"
- " Thiếu gia ! có phải lúc nãy anh đang ghen với Mộ Sơ không ?"
- " Sao tôi lại phải ghen với nó .Tôi đâu có yêu cô ta chỉ là đó là phần ăn của tôi nên tôi phải giành lại thôi ".
Dù bây giờ Mộ Diễn có nói gì thì Thư Trạch đã sớm nhìn ra mặt khác của anh ,Thẩm Mộ Diễn có thể nói dối là anh không yêu Doanh Doanh bằng miệng nhưng anh không thể nào dối lòng được.Thư Trạch lại nói.
- " Thẩm thiếu gia ,3 ngày nữa ."
Khuôn mặt Thẩm Mộ Diễn tối sầm lại ,giọng nói mang theo một vẻ buồn không thể nào diễn tả được.
- " Cậu yên tâm đi ,tôi không quên."
3 ngày nữa là một ngày rất buồn ,ngày đó đối với Thẩm Mộ Diễn mà nói là ngày anh đã đánh mất đi người mình yêu thương nhất .Đáng lẽ lúc đó anh không nên để cô đi một mình ,lúc đó anh có thể hủy công việc để đi đón cô mà nhưng tại sao anh lại không làm được .Chỉ vì một chút công việc mà anh lại đánh mất cô như vậy .Anh nhớ lại.
Cũng cái hôm mà Tuyết Như mất cũng chính là ngày sinh nhật của cô .Hôm đó Tuyết Như có xin anh đi tới trại trẻ mồ côi lúc nhỏ cô ấy ở để tổ chức sinh nhật .
- " Mộ Diễn ,hôm nay là sinh nhật của em .Anh có thể cho em đến trại trẻ mồ côi khi xưa em ở đến đó chơi được không."
- " Không được ,em phải ở nhà không nên đi đâu hết vả lại em đang có thai nữa."
- " Nhưng...."
Vì thấy cô buồn Thẩm Mộ Diễn sợ ảnh hưởng đến đứa bé ,anh đã đồng ý cho cô đi.
- " Được rồi !đừng buồn nữa ,anh sẽ nói Thư Trạch đưa em đi .Nhưng em phải về sớm nhé."