Đến bệnh viện An Nam tất cả xuống xe lao nhanh về phía cửa bệnh viện, vào bên trong họ hỏi tất cả các bác sĩ cùng y tá ở đây nhưng đáng tiếc tất cả điều nói không thấy cô gái nào giống như vậy.
Phía bên Thẩm Mộ Diễn, Thư Trạch cũng không nắm được điều gì khả quan hơn. Mộ Diễn bước ra khỏi bệnh viện anh vẫn còn lẫm bẩm gì đó "người có nguy cơ bắt Ngô Doanh Doanh chính là bà Tiếu."
Anh đi nhanh lại chỗ chiếc xe đang đậu, Thư Trạch và tên vệ sĩ cũng nhanh chân theo sau. Cả hai người đều không biết chàng trai này đang muốn làm gì chỉ có thể ngồi im phía sau xe không hó hé một lời nào.
Chiếc xe dừng lại ở nhà chính của Thẩm gia, Mộ Diễn bước vào trong với vẻ mặt giận dữ mà tất cả người làm điều phải kiếp sợ. Anh quát lớn.
"Bà ta đâu......mau kêu bà ta ra gặp tôi."
Tất cả những người làm ở đây hầu hết cũng biết tính tình của anh mỗi khi có chuyện gì tức giận là lại quát mắng như thế, như cái hồi Tuyết Như mất anh cũng đến đây đập phá hết mọi thứ. Một cô gái nhanh chân chạy lên phòng ngủ kêu bà.
Vừa lên đến nơi cô gõ vào cửa vài cái "cốc.....cốc........cốc" bà Tiếu vì bị tiếng gõ cửa làm ồn, có vẻ bà hơi cáu gắt khi mở cửa ra.
"Lại là chuyện gì?" bà khẽ giọng hỏi.
Cô gái này đáp lại lời của bà nhưng do cô hơi sợ nên trả lời ấp a ấp úng.
"Bà chủ......thiếu.....th.....iếu gia đến đây......tìm bà.....anh ấy đang ở dưới........lầu."
Nghe anh tới kiếm mình bà liền nở một nụ cười nham hiểm, chắc chắn là bà đã đoán trước được chuyện này nhưng lại không phòng bị gì cả vì bà Tiếu nghĩ "kế hoạch của ta sớm muộn gì cũng thành công, dù nó có làm gì cũng vô ích thôi."
[..........]
Ở dưới lầu Mộ Diễn không ngừng đập phá, tất cả đều không có tiếng nói chỉ dám quỳ gối xuống cầu xin anh.
"Các người mau kêu bà ấy ra đây."
Anh hết đập chén đĩa, bình bông cùng với những chai rượu thì quay sang bộ tách trà. Vừa cầm lên thì nghe tiếng bà nói.
"Con trai yêu dấu hôm nay đến thăm người mẹ này à?"
Tay anh buông bộ tách trà đó xuống cũng là lúc bà Tiếu bước xuống, bà đi lại ngay ghế rót ra một ly trà. Anh cũng không còn đủ kiêng nhẫn chỉ vừa thấy mẹ mình là hỏi.
"Bà giấu Ngô Doanh Doanh ở đâu?"
Tiếu Cẩn Tuyên cố ý lấn sang chuyện khác.
"Con trai thật là, tới thăm ta mà cứ hỏi về vợ. Vợ con thì con phải tự chăm sóc sao lại đến hỏi ta."
Anh nghe vậy có vẻ hơi khó chịu liền nói.
"Tôi không chắc hậu quả sẽ như thế nào nhưng nếu bà không nói thì bà đợi ra đường ở đi."
Thẩm Mộ Diễn quay lưng lại thì bà liền nắm lấy một chân của anh, bà Tiếu đang giả vờ như mình vô tội đỗ hết tất cả lên đầu Ngô Đình Đình.
"Thẩm Mộ Diễn mẹ xin con, con đừng làm như vậy mà.....nếu con ghét mẹ cũng không sao nhưng tất cả những gì mẹ làm là bị ép buộc." hức......hức....hức
Bà dừng lại vài giây rồi nói tiếp.
"Con bé Đình Đình ép mẹ làm như vậy, nó nói nếu mẹ không làm sẽ giết mẹ.......do mẹ sợ nên đành phải nghe theo lời nó, tất cả là tại Ngô Đình Đình nó đã hại chết Ngô Doanh Doanh cùng đứa bé trong bụng của con bé."
Thẩm Mộ Diễn có phần không tin, anh liền đẩy bà ra thì bà đưa cho anh một tấm ảnh.
"Nếu con không tin mẹ thì hãy nhìn tấm ảnh này."
Bà đưa cho anh một tấm ảnh đã được chỉnh sửa lại, tấm ảnh này giống như là bà đang cứu Doanh Doanh nhưng bị người của Đình Đình kéo ra. Anh nhìn tấm ảnh này, đôi mắt như bị bóng tối bao chùm lấy mình. Thẩm Mộ Diễn khẽ giọng.
"Tạm thời tôi tha cho bà lần này nhưng bà đừng để tôi biết được bà đang nói dối."
Vừa dứt lời đôi chân dài của anh sải bước ra khỏi cửa, tiến về phía chiếc xe lái xe về Thẩm Như.
[.......]
Bà Tiếu ngồi dưới sàn nhà bỗng nhiên đứng lên lau nước mắt và bật cười.