Dương Khiết Yên rất bài xích với việc người khác vào phòng mình, người hầu đưa cơm cũng không được vào phòng, nếu không cô sẽ sợ hãi la hét.
Cô rất ít khi ăn cơm, một ngày cô chỉ ăn một bữa, có khi đến ba ngày cô mới ăn một lần khiến Dương Kiên vô cùng lo lắng cho cô.
Thật ra lúc Dương Kiên mới đưa cô về, cô đã ở lì trong phòng, không muốn ra, ông đã ép cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn sợ hãi quấy khóc khiến ông đau đầu đành không ép cô nữa.
Phải nói từ lúc 4 tuổi đến giờ, cô chưa từng xuống phòng khách, cô cũng không biết thế giới bên ngoài là nhú thế nào.
Thế giới của cô chỉ gói gọn trong bốn bức tường hiu quạnh, dần dà nó đã ăn sâu vào tiềm thức của Dương Khiết Yên, hình thành bản tính sợ người, suốt ngày chỉ nhìn vào bức ảnh mà thơ thẫn.
Một lúc sau ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, giọng nói khàn đặc vang lên trong không khí: "Khiết Yên! Ba có việc bận bên Thái Lan, một tháng sau ba sẽ về, con ở nhà nhớ ngoan ngoãn ăn cơm nhé! Có việc gì cứ bảo người hầu trong nhà.
Ba đi nha con!"
Đáp lại ông là sự im lặng, Dương Kiên cũng đã quen với việc này nên chỉ thở dài một hơi rồi cất bước đi.
Ông không quên điều động thật nhiều tên đàn em xung quanh nhà bảo vệ Dương Khiết Yên.
Phải nói dạo này nhiều lô hàng của ông đều bị cướp trắng trợn, không biết ai ở đằng sau ngấm ngầm giở trò.
Dương Khiết Yên vẫn trong phòng thẫn thờ nhìn tấm ảnh, không lâu sau cô nghe được tiếng động ồn ào ngoài kia, tiếng đánh nhau la hét vang dội, còn có cả tiếng súng.
Dương Khiết Yên vô cùng sợ súng, vì nghe và thấy súng cô lại nhớ đến cảnh tượng kinh hoàng đêm ấy, mẹ cô, chị cô đều bị súng bắn...
Cô sợ hãi nép vào góc phòng bịch tai mình lại để không nghe những tiếng đó nữa, mắt cô đỏ hoe, nước mắt như những viên trân châu đứt đoạn chảy xuống khuôn mặt trắng mịn non nớt.
"Rầm!"
Tiếng cửa phòng đột ngột bị đạp ra, người cô run rẩy kịch liệt nhìn đám côn đồ trước mắt.
Tên đứng đầu thô lỗ ra lệnh: "Bắt nó lại cho tao!"
Hai tên đàn ông nhanh chóng đi đến túm lấy tay cô, Dương Khiết Yên vùng vẩy, một trong hai tên đàn ông liền hét lớn: "Mày mà còn lộn xộn nữa tao sẽ cho mày một phát đạn ngay đấy!"
Dương Khiết Yên sợ hãi vô cùng, cô liền dừng lại hành động của mình mặc cho bọn họ lôi kéo.
Xuống dưới nhà, những xác chết, máu me đầy rẫy khiến cô kinh sợ, đôi môi anh đào tái nhợt run lẩy bẩy.
Bọn họ nhanh chóng đem cô vào xe rồi khởi động.
Hai tên đàn ông vẫn ngồi hai bên của cô, tên đàn ông bên trái nhìn cô thích thú.
"Cô em này nhìn xinh phết! Dáng người lại đẹp nữa.
Con gái duy nhất của ông trùm Dương Kiên có khác nha! Hay là chúng ta..."
Tên đàn ông vẫn chưa nói hết thì tên đang lái xe cắt ngang: "Mày quên lão đại đã dặn đừng động vào nó à?"
Tên đàn ông vẫn không mảy may đụng chạm vào người Dương Khiết Đan, cô sợ hãi khóc thút thít: "Đừng...đừng đụng vào tôi...hức!"
Tên lái xe cất lời: "Mày không nghe lời lão đại?"
Tên đàn ông cau có rụt tay lại: "Biết rồi biết rồi! Đùa giỡn một chút chứ có làm gì cô ta đâu?"
Chiếc xe nhanh chóng đi đến một ngôi biệt thự vô cùng to lớn, cách bày trí vô cùng sang trọng.
Bọn họ kéo cô xuống xe rồi dẫn cô vào căn biệt thự đó.
Hai bên cũng có hai tên áo đen đứng gác cửa.
Bọn chúng nhanh chóng dẫn cô vào trong.
"Lão đại! Đã bắt được người!"
Tên đàn ông to giọng báo cáo.
Người đàn ông biếng nhát nhìn vào máy vi tính gật đầu cất giọng: "Lui xuống đi!"
Giọng nói anh trầm thấp vang lên trong không khí, hai tên đàn ông nhanh chóng bỏ cô ra rồi ra ngoài.
Dương Khiết Yên đưa đôi mắt mèo to tròn sợ hãi nhìn anh.
Người đàn ông trước mắt cô...thật đẹp.
Ở phía cô chỉ nhìn được nửa khuôn mặt của anh.
Khuôn mặt anh vô cùng đẹp như được điêu khắc, đôi mắt hổ phách cương nghị nhìn chằm chằm vào máy tính, chiếc mũi cao ráo vô cùng thuận mắt, đôi môi mỏng quyến rũ đo đỏ.
Cô ngẩn người nhìn anh quên mất sự sợ hãi ban đầu.
Dường như cảm thấy ánh mắt cô nhìn mình, anh lập tức dời mắt nhìn sang Dương Khiết Yên rồi nhấc thân hình cao lớn đứng dậy đến gần cô.
Dương Khiết Yên giật mình nhìn anh sợ hãi lùi về sau, một người tiến đến một người lùi lại đến khi tắm lưng mảnh mai của cô đụng vào vách tường mới ngừng lại.
Nhìn vào đôi mắt chứa đầy tia sợ hãi của Dương Khiết Yên, Lâm Dục Thần nhếch môi, anh đến gần phả hơi nóng lên vành tai non nớt của cô thì thầm, giọng nói trầm ấm dễ nghe vang lên: "Sợ tôi à?"
Cô giật mình với sự tiếp xúc thân mật của anh, người bắt đầu run rẩy.
"Đừng trách tôi! Có trách thì nên trách ba của cô! Ông ta là tên ác ma máu lạnh!"
Dương Khiết Yên vẫn không hiểu lời của anh nói nên vẫn cứ nhìn chằm chằm khiến anh vô cùng không vui.
"Bọn họ nói cô bị ngốc, quả là không sai!"
Anh nhanh chóng buông cô ra.
"Dì Chân! Đưa cô ấy lên phòng tắm rửa!"
Một người phụ nữ trung niên lập tức đi đến, Dương Khiết Yên sợ hãi cách xa bà ra, mắt bắt đầu đỏ hoe.
Lâm Dục Thần dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô ra lệnh: "Theo bà ấy lên phòng!"
Cô bất đắc dĩ làm theo lời anh như sợ nếu không làm sẽ bị anh ăn thịt mất.
Dì Chân dẫn cô vào một căn phòng vô cùng rộng lớn, rộng hơn căn phòng mười bốn năm qua của cô một chút, bà cất giọng dễ nghe.
"Tiểu thư! Cô có tự tắm được không? Hay để tôi giúp?"
Cô lập tức lắc đầu từ chối bà, bà liền đi đến tủ quần áo chỉ vào.
"Đây là đồ ông chủ chuẩn bị cho cô! Cô thích cái nào thì lấy mặc nhé!"
Dì Chân vô cùng có thiện cảm với cô gái trước mắt, nhìn cô gái này vô cùng mỏng manh yếu đuối khiến người ta có cảm giác muốn nâng niu, bảo vệ.
"Cô nhẹ nhàng gật đầu, dì Chân liền ra ngoài.
Cô đi đến chiếc giường ngồi xuống, bộ dạng như cũ mơ mơ màng màng một lúc bỗng mắt cô sợ hãi đỏ hoe, đôi môi to tròn run run nói nhỏ: "Tấm ảnh! Tấm ảnh...!"
Cô bỗng nhiên òa khóc nức nở, dì Chân nghe tiếng khóc đột ngột chạy vào trong.
"Tiểu thư! Cô làm sao vậy? Có chỗ nào không ổn?"
Cô nức nở nói không tròn vần rõ chữ: "Tấm...hức tấm ảnh!"
"Cô nói tấm ảnh gì?"
Lâm Dục Thần nghe thấy tiếng khóc thảm thương trên phòng liền đi lên.
"Có chuyện gì vậy?"
Dì Chân lên tiếng: "Cô ấy bỗng nhiên òa khóc nói tấm ảnh gì đó, tôi không biết nữa!"
Lâm Dục Thần nhìn cô đang khóc nức nở, những giọt lệ liên tục rơi trên đôi má trắng nõn, khóe mắt, chiếc mũi và đôi môi đỏ hoe trong vô cùng đáng thương, trong lòng anh bỗng dâng lên tia thương xót rồi mau chóng dập tắt nó.
Anh cất bước đi đến gần cô.
"Cô nói tầm ảnh gì?"
Dương Khiết Yên khóc nức nở nói: "Tấm ảnh...trên...trên giường...hức!"
Anh thở dài mệt mỏi lấy điện thoại gọi cho ai đó, bên kia lập tức bắt máy, anh nhanh chóng nói: "Cậu tìm tấm ảnh trên giường Dương Khiết Yên đến đây cho tôi!"
Sau đó anh nhanh chóng cúp máy.
Dì Chân vuốt lưng cô vỗ dành: "Ông chủ đã cho người tìm giúp cô rồi, đừng khóc nữa!"
Dương Khiết Yên vẫn không nín khóc, Lâm Dục Thần nhìn cô hâm dọa: "Cô mà không nín tôi đốt luôn tấm ảnh đó của cô!"
Dương Khiết Yên im bặt cất ánh mắt sợ hãi nhìn anh, cô cố nén tiếng nấc nhưng không được, khiến cô khó chịu cúi mặt bộ dạng trong vô cùng tội nghiệp.
Lâm Dục Thần buồn cười với biểu cảm của cô tuy nhiên vẫn không biểu hiện ra bên ngoài, biết rằng tấm ảnh đó rất quan trọng với Dương Khiết Yên liền lấy nó uy hiếp.
"Cô nhanh chóng đi tắm đi! Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ lấy tấm ảnh của cô đó!"
Dương Khiết Đan như đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời đến tủ lấy đồ đi tắm, anh liền cất bước ra ngoài.
Đúng là chỉ có anh mới trị cô được, dì Chân thầm thán phục rồi cũng ra ngoài.
Đến tối, có người đến đưa tấm ảnh cho Lâm Dục Thần.
Anh nhận lấy tấm ảnh tò mò không biết trong này là ai mà quan trọng với Dương Khiết Yên đến vậy.
Anh nhìn thấy trong tấm hình cũ kĩ là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nét đẹp này vô cùng giống với Dương Khiết Yên, kế bên là bé gái đang nắm tay người phụ nữ, trên tay còn lại của người phụ nữ là một cô bé tầm ba bốn tuổi vô cùng dễ thương, đôi mắt cô bé to tròn như hai hòn bi ngọc, đôi môi chúm chím mở, hai cái má mĩm mỉm vô cùng đáng yêu.
Tuy mới gặp Dương Khiết Yên một lần nhưng anh nhận ra đứa bé này là cô.
Ba người này vô cùng giống nhau nên anh khẳng định đây là chị và mẹ của cô nhưng theo như anh điều tra thì từ nhỏ cô là một con ngốc sống với Dương Kiên ngoài ra không còn người thân nào hết vậy hai người này đã đi đâu rồi?