Ban đầu Không Sợ Minh Chủ bày ra mai phục, chuẩn bị hố Cẩu Tạp Chủng một cái, ai ngờ đâu, lại đem chính mình ném vào hố. Ưu thế về nhân số, đối với Cẩu Tạp Chủng mà nói, dường như cũng không có tác dụng gì quá lớn...
Cuối cùng, vô cùng bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể tự lái xe đi đến địa chỉ mà Cẩu Tạp Chủng gởi tới.
Nhưng mà hố hàng nhất chính là, Độc Lập Châu cũng không có bản đồ dẫn đường, nàng không biết đã đi lòng vòng mất bao lâu.
Mãi tới chạng vạng, Diệp Oản Oản lúc này mới đến được chỗ cần đến.
Sau khi xuống xe, Diệp Oản Oản quan sát bốn phía, trên trán lộ ra vẻ nghi hoặc.
Chỗ này, quả thực là có chút quen mắt, thật giống như...
Bỗng nhiên, sắc mặt Diệp Oản Oản khẽ biến. Chỗ này, không phải là ở khu vực phụ cận ngôi biệt thự có ma đó của nàng hay sao?
"Diệp cô nương." Rất nhanh, âm thanh Cẩu Tạp Chủng, từ phía sau truyền đến.
Diệp Oản Oản theo bản năng xoay người lại.
Một mái tóc dài đen mượt tới tận bên hông, một bộ đồ thể thao kiểu dân tập võ, nhìn kiểu nào cũng đều thấy hết sức tùy ý. Chỉ bất quá, phối hợp với khuôn mặt đó, thật khiến cho người ta có chút cảm giác muốn gào lên đầy kích động.
Con mịa nó quá đẹp trai rồi!! Một người đàn ông, làm sao lại có thể đẹp như vậy?
Nếu như gã Cẩu Tạp Chủng này mặc đồ nữ, trừ việc không có ngực ra, quả thực là hoàn mỹ, có được hay không?
"Cẩu gia..." Nhìn thấy Cẩu Tạp Chủng đang đi về phía mình, Diệp Oản Oản liền vội vàng nghênh đón, trên mặt mang theo nụ cười.
Nghe cách xưng hô của Diệp Oản Oản, chân mày Cẩu Tạp Chủng hơi hơi nhíu lên.
"Cẩu gia, anh gọi tôi tới, không biết có gì phân phó?" Diệp Oản Oản cười nói.
Nhìn Diệp Oản Oản trước mặt, Cẩu Tạp Chủng hờ hững nói: "Diệp tiểu thư không cần khách khí như vậy, gọi tôi Dịch Thủy Hàn là được rồi."
Diệp Oản Oản: "..."
Bỗng nhiên quên mất chuyện này, Cẩu Tạp Chủng cũng không thích chính biệt hiệu này! Nhưng mà, cách xưng hô này và khách khí có quan hệ gì?
"Đi đến nhà tôi đi!" Cẩu Tạp Chủng nhìn về phía Diệp Oản Oản, nhẹ giọng mở miệng nói.
"Đi đến nhà anh?" Diệp Oản Oản sững sờ, Cẩu Tạp Chủng và nàng lại là hàng xóm? Trời má, thật sự là hàng xóm!?
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản đi theo Cẩu Tạp Chủng, đi tới phụ cận căn nhà ma.
Mà tại thời điểm hai người đi ngang qua căn nhà có ma của Diệp Oản Oản, Cẩu Tạp Chủng lại bỗng nhiên dừng bước, chỉ vào căn nhà ma nói: "Đó là một tòa nhà có ma, đã từng phát sinh một vụ án chặt xác bỏ thùng xốp, bên trong chắc chắn có quỷ."
Diệp Oản Oản: "..."
Con mịa nó!! Anh có biết nói tiếng người không, có quỷ cái rắm á! Là tôi ở bên trong đó có được hay không?
"Ừ, đó là điềm chẳng lành. Bất quá, những thứ như ma quỷ, quá không khoa học rồi, hẳn là không có!" Diệp Oản Oản cười nói.
Nghe vậy, Cẩu Tạp Chủng nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Chuyện không khoa học có quá nhiều! Tôi từng tận mắt nhìn thấy qua, nơi này có quỷ!"
Diệp Oản Oản: "..."
Anh dầu gì cũng là Đại Boss cao cấp đáng sợ nhất Độc Lập Châu, lại nghiêm túc ở chỗ này tám nhảm, có lộn không vậy?
Tuy nói Diệp Oản Oản sợ ma quỷ, nhưng... trong lòng cũng biết, trên đời này căn bản không có quỷ. Cái gã Cẩu Tạp Chủng này lại nghiêm túc nói bên trong có quỷ!! Có còn để cho người ta ở nữa hay không đây?
"Cẩu gia, chúng ta vẫn là nên nói chính sự đi!" Diệp Oản Oản bất đắc dĩ cười nói, nàng quả thực không muốn tiếp tục cái đề tài nhà có ma này…
Rất nhanh, ở dưới sự dẫn dắt của Cẩu Tạp Chủng, hai người sóng vai đi tới một căn nhà ở phụ cận căn nhà ma.
Nhắc tới cũng trùng hợp, căn nhà này ở ngay phía sau nhà ma. Diệp Oản Oản nếu như đứng ở tầng cao nhất của căn biệt thự, xuyên qua cửa sổ, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy được nơi này.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản quan sát kỹ, căn nhà này quả là đặc thù, không có cánh cửa...