Nghe tiếng, Kỷ phu nhân cùng gia chủ, đồng loạt lắc đầu. Nhiếp Linh Lung nói như vậy cũng không sai.
Từ trước đó vài ngày, Nhiếp Vô Ưu sau khi được phát hiện ra, quay trở lại Nhiếp gia, chưa từng bao giờ đi tới Kỷ gia một bước, lại càng chưa bao giờ tìm Kỷ Tu Nhiễm ôn lại chuyện cũ.
Nếu đổi lại là ngày trước, Nhiếp Vô Ưu hận không thể mỗi ngày ở lại Kỷ phủ. Nhất là lúc ăn cơm, đôi mắt vẫn luôn đặt ở trên người Kỷ Tu Nhiễm, chưa bao giờ dời đi nơi khác.
Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm treo một nụ cười khó hiểu, khẽ nhìn Nhiếp Linh Lung một cái, lại cũng không mở miệng nói chuyện.
Lúc này, Diệp Oản Oản ngồi ở một bên cắn răng nghiến lợi. Cái gã Kỷ Tu Nhiễm này, tuyệt đối chính là một tên cặn bã nam!
Chính mình trước mắt còn đang ngồi ở chỗ này, hắn lại còn có thể cùng chị em nhà Nhiếp gia dây dưa không rõ.
Cũng thật may, mình không phải là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong! Nếu không, trên đầu cỏ thực sự đã mọc thành một đại thảo nguyên Siberia xanh ngát…
"Hic, Đường Đường cũng đúng là một đứa bé đáng thương, sau khi được tỷ tỷ sinh ra liền quẳng lại ở nhà. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng cảm thụ được tình thương của cha và mẹ. Nếu vậy thì cũng thôi đi, đến bây giờ, ngay cả cha ruột của Đường Đường là ai cũng không biết..." Nhiếp Linh Lung đôi mắt đầy sầu bi, thật giống như vô cùng thương xót cho Đường Đường.
"Các cô thật là chị em tình thâm." Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Linh Lung nhẹ nhàng gật đầu: "Ở trên đời này, người tôi biết ơn nhất chính là Vô Ưu tỷ tỷ. Nếu như không có Vô Ưu tỷ tỷ, có khả năng tôi sớm đã chết rồi. Dĩ nhiên là từ đáy lòng hy vọng Vô Ưu tỷ tỷ có thể được hạnh phúc. Hiện tại thì tốt rồi, Vô Ưu tỷ tỷ đã về nhà, cũng có Đường Đường làm bạn."
"Linh Lung, mấy năm nay, Vô Ưu tỷ tỷ của con không ở nhà, đều là con một tay chăm sóc Đường Đường. Đến bây giờ ngay cả thời gian tìm bạn trai cũng không có, thật là ủy khuất cho con rồi." Kỷ phu nhân nhìn Nhiếp Linh Lung, mặt đầy thương tiếc.
"Vì tỷ tỷ, coi như là độc thân cả đời, cũng không có vấn đề gì." Nhiếp Linh Lung bộ dáng đầy khôn khéo.
"Vô Ưu tỷ tỷ của con, có một muội muội khôn khéo hiểu chuyện như con, cũng là phúc khí của con bé." Kỷ gia chủ cười nói.
"Kỷ bá bá, con chẳng qua chỉ là làm tốt chuyện mà một người em gái nên làm mà thôi. Hơn nữa, nếu như không có tỷ tỷ, Linh Lung có khả năng sớm đã chết rồi. Có thể là muội muội của tỷ tỷ, mới là phúc khí của con." Nhiếp Linh Lung nói.
"Trò chuyện về vấn đề khác một chút đi." Ngón tay dài nhọn của Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.
"Được, nghe Tu Nhiễm ca ca." Nhiếp Linh Lung gật đầu, nhưng mà khóe mắt liếc qua, lại nhìn thấy Diệp Oản Oản ngồi ở một bên, chân mày lúc này khẽ nhíu một chút.
Cô gái này là ai, vì sao lại đến Kỷ gia...
"Tiểu thư..."
Giờ phút này, một nha hoàn mặc áo đỏ khẽ thì thầm ở bên tai Nhiếp Linh Lung: "Tôi trước đó có nghe người nhà họ Kỷ nói, là Kỷ Hoàng dẫn cô ta tới..."
Nghe nha hoàn nói xong, sắc mặt Nhiếp Linh Lung nhất thời âm trầm xuống, trong mắt hiện ra một vệt hàn quang kinh người.
Kỷ Tu Nhiễm lại có thể dẫn theo một cô gái đến Kỷ gia? Còn để cho nữ nhân này, cùng ăn cơm với Kỷ gia chủ và chủ mẫu?
Lại nói, tướng mạo của cô gái này, dường như có chút quen mắt, thật giống như là đã gặp qua ở nơi nào.
Chỉ bất quá, Nhiếp Linh Lung cũng không suy nghĩ nhiều, xoay người lại, vẻ u buồn trên mặt biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó chính là vẻ nhu thuận.
"Lăng Phi tỷ tỷ, vị tỷ tỷ này là…?" Nhiếp Linh Lung hướng về Kỷ Lăng Phi mở miệng hỏi.
"Bằng hữu của Tu Nhiễm." Kỷ Lăng Phi mở miệng giải thích.
"Bằng hữu..."
Nhiếp Linh Lung ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong mắt lại là một mảnh khói mù.
Kỷ Tu Nhiễm cho tới bây giờ đều không kết giao với bạn khác giới. Mấy năm nay, nữ nhân muốn tiếp cận Kỷ Tu Nhiễm cũng rất nhiều, nhưng lại chưa từng có một người nào có thể đến gần được người của Kỷ Tu Nhiễm nữa là.
Đừng nói người bên cạnh, thậm chí ngay cả nàng, Kỷ Tu Nhiễm cũng thường xuyên tránh không gặp, thái độ đối với nàng cũng là vô cùng bình thản...
Dựa vào cái gì, nữ nhân này có thể được Kỷ Tu Nhiễm dẫn tới Kỷ gia, cùng cha mẹ và người thân ăn cơm?