Nhất thời, Khương Viêm còn cho là mình nhìn lầm rồi.
Tu La Chủ... cùng... Bạch Phong!!!
"Xin... Xin lỗi!!"
Khương Viêm sau khi sững sờ một lát, lập tức lui ra ngoài.
Bởi vì Khương Viêm xuất hiện, dục vọng của chàng trai nhanh chóng rút đi, khôi phục lại lý trí.
Lúc này, anh ta chậm rãi tách khỏi người cô gái, đem chiếc khăn tắm đã ướt nhẹp che lại chỗ cần che.
"Bạch Minh chủ, cô đã kinh động đến người bên ngoài. Nếu như Bạch Minh chủ không đi nữa, chuyện này, chỉ sợ không cần mấy giờ, sẽ truyền tới tai Kỷ Hoàng." Nam nhân chậm rãi mở miệng nói.
"A..." Diệp Oản Oản đi ra khỏi bồn tắm, nhìn chằm chằm Tu La Chủ: "Tu La Chủ đại nhân... Anh thật đúng là quan tâm đến tôi đấy."
Chàng trai nhìn cô gái, cũng không đáp lại.
"Trong phòng có quần áo."
Chàng trai nói xong, xoay người rời khỏi phòng tắm.
Sau khi Diệp Oản Oản thay xong y phục của đàn ông, đi ra khỏi phòng tắm, phát hiện ra chàng trai đã biến mất, còn sót lại có một mình nàng.
"Chạy?"
Diệp Oản Oản như có điều gì suy nghĩ.
Không biết anh ta đã đi nơi nào, chỉ sợ tối nay sẽ không quay trở lại.
Sau khi sửa sang lại một phen, Diệp Oản Oản rời khỏi trang viên. Sau này cơ hội còn rất nhiều, đồng thời dần dần kích thích, nàng cũng không tin...
...
Sau khi trở lại Không Sợ Minh, Bắc Đẩu khó tin nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Con bà nó!! Phong tỷ, tỷ làm sao lại mặc quần áo đàn ông quay trở lại vậy? À mà... Y phục này, đệ thật giống như đã gặp qua ở nơi nào..."
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm quần áo trên người Diệp Oản Oản, lâm vào trầm tư.
Thất Tinh liếc mắt nhìn Bắc Đẩu một cái: "Bộ mà Tu La Chủ mặc lần trước."
"Cái gì?" Nghe tiếng, Bắc Đẩu suýt nữa nhảy cỡn lên, khó tin nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Con bà nó!! Trời ạ... Ta phi!! Phong tỷ, tỷ thật sự đem Tu La Chủ cưỡng bức sao? Trâu bò nha!"
"Phong tỷ, cái Độc Lập Châu này quả thật là chính là hậu cung của tỷ nha! Tỷ muốn đè lên ai liền đè lên người đó!" Bắc Đẩu mặt đầy rung động giơ ngón tay cái lên tặng cho Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản: "..."
"Phong tỷ hiện tại nhất định rất mệt mỏi. Chúng ta đi thôi, để cho Phong tỷ nghỉ ngơi cho khỏe, bổ sung thể lực..." Thất Tinh suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Nghe tiếng, Bắc Đẩu sửng sốt một chút: "Mệt không phải là... Tu La Chủ sao??"
"Nói nhảm gì đó!!" Diệp Oản Oản lần lượt lườm Bắc Đấu và Thất Tinh một cái: "Không có làm gì cả, chẳng qua chỉ đơn giản là gặp mặt một lần, tán gẫu một chút."
Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, Bắc Đấu và Thất Tinh nhìn chằm chằm y phục đàn ông trên người của Diệp Oản Oản. Ai mà tin cơ chứ!
Cái gì cũng đều không có làm, y phục của mình đâu? Sao lại mặc quần áo của Tu La Chủ trở lại...
"Phong tỷ, Cổ độc trên người tỷ... Hẳn là giải rồi đi?" Thất Tinh có thâm ý khác hỏi.
"Không phải đã nói rồi sao, chẳng qua chỉ là đơn giản tán gẫu một chút, Cổ độc còn chưa giải." Diệp Oản Oản nói.
Thất Tinh gật đầu một cái, nếu Phong tỷ đã nói là không có làm cái gì, vậy chắc là như thế.
"Cậu thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, Phong tỷ làm sao có thể sẽ đè được Tu La Chủ! Phong tỷ à, không phải là đệ đã nói với tỷ sao, loại tồn tại như Tu La Chủ và Kỷ Hoàng, Phong tỷ xin đừng mơ tưởng đến nữa... Tự chuốc nhục nhã!" Bắc Đẩu cười nói.
Lại nói, nếu quả như thật là “đè” được rồi, Tu La Chủ lại không hề yêu thích Phong tỷ, vậy còn chẳng phải cho dù có đè thành công cũng chết hay sao?!
Diệp Oản Oản lười tiếp tục cùng Bắc Đẩu nói nhảm, sau khi để cho hai người cút đi, lại quay sang mần Đại Bạch cùng Beerus.
Nhìn Đại Bạch, Diệp Oản Oản động linh cơ một cái. Chính mình lần sau, hoàn toàn có thể mang theo Đại Bạch để đi dò xét Tu La Chủ...
...
Sáng sớm hôm sau, bên trong phòng làm việc Không Sợ Minh, điện thoại di động của Diệp Oản Oản bỗng nhiên vang lên.
"Hữu Danh muội muội, tôi đang ở chỗ cũ, cô mau tới đây, tôi dẫn cô về nhà." Âm thanh của Nhiếp Vô Danh truyền ra.