"Vậy các cậu nói xem, làm thế nào mới có thể phơi bày được thứ hàng giả đó?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Phong tỷ, Nhiếp gia Nhị lão đối với Nhiếp Vô Ưu hiện tại vô cùng thương yêu, tùy tiện đi tố cáo, sẽ chỉ làm cho Nhiếp gia giận dữ, thậm chí đối với Không Sợ Minh chúng ta tiến hành các biện pháp đối địch, cũng không thích hợp... Mà Phong tỷ bây giờ biết được Nhiếp Vô Ưu là giả mạo, kẻ giả mạo đó không có khả năng đề phòng. Cho nên, cơ hội rất nhiều, không cần nhất thời nôn nóng." Bắc Đẩu nói.
Đối với chuyện này, Diệp Oản Oản cũng không phản bác, thân phận của mình, đích xác có chút lúng túng.
Nếu như là lấy thân phận Minh chủ Không Sợ Minh, chỉ sợ chính mình sẽ bị Nhiếp gia đánh văng ra ngoài. Nếu như là lấy thân phận Diệp Oản Oản, quan hệ của mình và Đường Đường có chút đặc thù. Nếu như tùy tiện nói cho Nhiếp gia chủ mẫu, có lẽ sẽ bị cho là mình cố ý gây rối, muốn độc chiếm Đường Đường, đuổi Nhiếp Vô Ưu đi. Hậu quả này lại càng nghiêm trọng hơn.
Nguyên bản, Diệp Oản Oản cũng định trước tiên nói cho Nhiếp Vô Danh, nhưng mà suy nghĩ kỹ một chút, đã lập tức bỏ đi cái ý niệm này.
Diệp Oản Oản có tự tin, với quan hệ của nàng và Nhiếp Vô Danh, Nhiếp Vô Danh nhất định sẽ tin tưởng nàng. Nhưng dựa vào tính cách của Nhiếp Vô Danh, cũng nhất định sẽ đại náo ở trong nhà. Đến lúc đó, nếu khiến cho Nhiếp gia biết là chính mình gây sự, chẳng những sẽ không có hiệu quả, ngược lại hoàn toàn phản tác dụng.
Tích cách Nhiếp Vô Danh, quá mức bốc đồng, nhân tố không xác định rất nhiều. Coi như dựa vào anh ta, theo cách giải thích của mình, đi vạch trần Nhiếp Vô Ưu giả, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
"Minh chủ."
Đúng vào lúc này, Tam trưởng lão đẩy cửa tiến vào: "Hôm trước có một nữ nhân, chạy đến Không Sợ Minh, nói ngài là giả mạo, còn nói ả ta và Nhiếp gia có quan hệ, đã bị tôi tóm vào địa lao, cần giết hay không?"
"Ồ?" Nghe tiếng, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Lần trước thời điểm tại yến hội Thẩm gia, biết được thân phận của mình, cũng chỉ có Nhiếp Linh Lung và Nhiếp Vô Ưu giả đó.
Như vậy xem ra, tất nhiên chuyện này có quan hệ với hai người kia…
Bọn chúng muốn khiến cho nàng chết…
Chỉ tiếc, Không Sợ Minh bây giờ, đã hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của nàng!
Diệp Oản Oản bây giờ cực kỳ hoài nghi, có lẽ nào, chính mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong? Nếu không, Không Sợ Minh dựa vào cái gì lại tin phục mình như vậy?
Tất nhiên, chuyện này trước tiên vẫn cần phải đi học viện Xích Diễm một chuyến, nhờ vị viện trưởng kia hỗ trợ một chút, xem có thể khôi phục lại trí nhớ của mình hay không?
"Giam lại là được, tạm thời vẫn chưa cần hỏi cung." Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, mở miệng nói.
Nữ nhân tới vạch trần thân phận của mình, không phải là Nhiếp Linh Lung sai sử, thì chính là do con ả Nhiếp Vô Ưu giả mạo sai phái...
"Vâng." Lý Tư gật đầu một cái.
"Tôi có chút chuyện ra ngoài một chuyến, có vấn đề gì, gọi điện thoại cho tôi."
Diệp Oản Oản sau khi đứng dậy, từ Không Sợ Minh rời đi.
...
Lúc xế chiều, Diệp Oản Oản đi tới Nhiếp gia.
Bên trong đại sảnh, Nhiếp gia chủ mẫu sắc mặt âm trầm: "Cái con bé Diệp Oản Oản đó, lại là Minh chủ Không Sợ Minh... Nó lại có thể gạt ta..."
"Mẹ, con đã nói với mẹ rồi! Thứ người như vậy, đi tới Nhiếp gia, còn có thể có hảo tâm gì? Cũng còn may là chúng ta phát hiện kịp thời, nếu không, khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!"
"Nhiếp Vô Ưu" thở dài, lên tiếng nói.
"Vô Ưu tỷ, thật vậy sao? Nói không chừng Diệp Oản Oản cũng không có ý xấu gì... Chỉ là muốn gặp Đường Đường mà thôi." Nhiếp Linh Lung nói.
"Linh Lung, em còn nhỏ, loại người như vậy, chính là một ả ma đầu. Danh tiếng Không Sợ Minh Chủ tại Độc Lập Châu như thế nào, em chẳng lẽ không biết sao?"
"Nhiếp Vô Ưu" cau mày mở miệng.
"Haizz..." Nhiếp Linh Lung thở dài, không lên tiếng nữa.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản đã tới bên ngoài phòng khách, xa xa liền nhìn thấy vẻ âm trầm kia của Nhiếp gia chủ mẫu.
Không cần suy nghĩ, Diệp Oản Oản cũng biết, tất nhiên là hai người kia đã đem thân phận Không Sợ Minh Chủ của mình, báo cho Nhiếp gia chủ mẫu.