Gã Tam trưởng lão Lý Tư kia là người tàn nhẫn đến bực nào, ngay cả con trai của mình đều có thể hạ sát thủ, nhưng bây giờ lại cúi đầu xưng thần với mình. Từ ngoài mặt mà xem, không có nửa điểm dị tâm. Căn cứ theo quan sát của nàng, Lý Tư hẳn là đã hoàn toàn thừa nhận chính mình.
Bao gồm cả đám người Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, cũng đồng dạng đối với nàng một mực cung kính, thậm chí thỉnh thoảng còn có thể nói đùa kiểu nửa vời với mình nữa…
Hết thảy các thứ này, cũng khiến cho Diệp Oản Oản cảm thấy khó tin.
Nàng đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ, trước khi bị mất trí nhớ, chính mình thật sự là Không Sợ Minh Chủ Tóc Húi Cua ca?
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản gọi đến điện thoại của Bắc Đẩu.
"Phong tỷ, trễ như vậy còn gọi điện thoại, có gì cần dặn dò?" Bắc Đẩu bắt máy.
"Cậu ở đâu?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Đệ ở tại bệnh viện chăm mẹ đệ đấy!" Bắc Đẩu nói.
"Ở bệnh viện cùng với mẹ của cậu?" Diệp Oản Oản hơi sững sờ.
"Đúng vậy, đệ trước đó không phải là đã nói rồi sao? Mẹ của đệ bị xe đụng, phải nhập viện..." Bắc Đẩu nói.
Diệp Oản Oản không khỏi nâng tay che trán. Người mẹ này của Bắc Đẩu, hóa ra là thực sự bị xe đụng. Nàng trước đó vẫn cho là cái gã Bắc Đẩu này chém gió, ngờ đâu mỗi một câu đều nói thật. Bây giờ xem ra, quả thật chính là mình đã hiểu lầm cậu ta…
Chỉ bất quá, chuyện này lại cũng không thể trách nàng, mỗi một câu Bắc Đẩu nói, cũng không giống như là nói thật…
"Bắc Đẩu, tôi trước mắt muốn viết một quyển tự truyện, có một vài chi tiết cũng không nhớ rõ lắm... Tôi hỏi cậu, cậu còn nhớ bao nhiêu năm trước tôi rời khỏi Độc Lập Châu không?" Diệp Oản Oản cười nói.
"Bốn năm trước." Bắc Đẩu đúng sự thật nói: "Phong tỷ, tỷ viết tự truyện gì vậy? Tỷ nhớ viết cả đệ vào nữa nha!"
"Bốn năm..." Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng, không cho Bắc Đẩu có cơ hội tiếp tục lải nhải, lập tức cúp điện thoại.
Diệp Oản Oản còn nhớ, 4 năm trước cũng là thời gian mà Nhiếp gia Nhị tiểu thư, Nhiếp Vô Ưu mất tích...
Nói cách khác, Nhiếp Vô Ưu và Tóc Húi Cua ca, là mất tích cùng một lúc?
"Chẳng lẽ... Nhiếp Vô Ưu chính là Tóc Húi Cua ca?" Thần sắc Diệp Oản Oản biến đổi.
Nếu như mình là Tóc Húi Cua ca mà nói... Vậy thì mình...
Chỉ bất quá, cái ý niệm này mới vừa hiện lên, đã trong nháy mắt bị bóp vỡ.
Căn bản là không thực tế! Nhiếp Vô Ưu nếu như quả thật là Tóc Húi Cua ca, Nhiếp gia chủ mẫu và Nhiếp Vô Danh, thậm chí toàn bộ nhà họ Nhiếp từ trên xuống dưới, cũng không biết?
Lại nói, Tóc Húi Cua ca trước đó mấy năm còn mâu thuẫn với Nhiếp gia…
Sự tình trùng hợp, thật sự là quá nhiều, Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy đầu óc của mình đều đã bắt đầu không đủ dùng.
Mà chính mình đến cùng có phải là Tóc Húi Cua ca hay không, nàng cũng không cách nào có thể đưa ra được một phán đoán hoàn toàn chuẩn xác.
"Hy vọng viện trưởng học viện Xích Diễm, có thể giúp mình khôi phục lại ký ức..." Diệp Oản Oản khẽ than thở một tiếng, lẩm bẩm trong miệng.
Hiện nay, hết thảy đều là tốn công vô ích. Chỉ có chính mình khôi phục lại ký ức, tất cả mọi chuyện, có lẽ mới có thể có chân tướng rõ ràng.
Mà tất cả hy vọng khôi phục lại trí nhớ, chỉ có học viện Xích Diễm...!!
Trừ cái đó ra, Diệp Oản Oản đã âm thầm quyết định, chính mình gần đây, hẳn là nên trước tiên trở về Hoa quốc một lần.
Chuyện của Diệp Thiệu Đình và Diệp Mộ Phàm, không thể kéo dài quá lâu. Hơn nữa, nàng bây giờ, đã hoàn toàn nắm Không Sợ Minh trong tay.
Nếu như, mình có thể mang theo thế lực Không Sợ Minh trở lại Hoa quốc, chuyện Tư gia làm phản, cũng có thể tùy tiện hóa giải.
Về phần đám người Diệp Y Y, để cho bọn chúng lau sạch cái cổ đi đã, chờ đợi mình về làm thịt.
Diệp Oản Oản quyết định, chờ sau khi đến học viện Xích Diễm báo danh, trở thành học sinh mới của học viện Xích Diễm, liền có thể quay trở lại Hoa quốc.
Một đêm yên lặng
Lúc sáng sớm hôm sau
Diệp Oản Oản mắt lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng điện thoại vang, chợt theo bản năng nhận điện thoại.
"Chào buổi sáng."
Một tiếng chào đầy ôn nhu từ trong điện thoại truyền ra.
"Kỷ Tu Nhiễm..."
Diệp Oản Oản nhất thời thẳng đứng sống lưng lên, hoàn toàn không còn buồn ngủ.
"Tiểu Phong, em nên đến học viện Xích Diễm báo danh." Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng nói.