"Bạch Minh chủ, thật không dám giấu giếm, tôi hoài nghi cái vị Nhiếp Vô Ưu ở Nhiếp gia đó là giả..." Nam nhân cau mày nói: "Thật ra thì, Nhiếp Vô Ưu chân chính đang ở tại Hoa quốc. Không chỉ là Bạch Minh chủ, trước còn có người thuê khác, cũng thuê chúng tôi đuổi giết Nhiếp Vô Ưu."
"Người thuê khác, là ai vậy? Kẻ thù của Nhiếp Vô Ưu thật nhiều!" Diệp Oản Oản tỏ vẻ thờ ơ vô tình nói.
"Chuyện này... Bạch Minh chủ, quả thực xin lỗi, lính đánh thuê chúng tôi quả thực là không thể tiết lộ thông tin của người thuê mình. Cho nên, không thể trả lời. Nếu không, hôm nay tôi có thể bán đứng người thuê khác, ngày mai, tôi cũng có thể bán đứng Bạch Minh chủ ngài. Tôi tin, Bạch Minh chủ có thể lý giải được." Nam nhân nói.
Thật ra thì, không cần hắn ta nhiều lời, Diệp Oản Oản cũng có thể đoán ra được đại khái.
"Ừ, tôi hiểu rồi, vậy sau đó thì sao?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
"Cái vị Nhiếp Vô Ưu ở Hoa quốc đó, hình như là đã mất đi ký ức. Nhưng dù vậy, nhiệm vụ ở Hoa quốc, chúng tôi cũng chưa thành công. Nhiếp Vô Ưu bị người khác cứu đi."
"Làm sao anh biết người các anh truy sát chính là Nhiếp Vô Ưu?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
Nếu như, thật sự là đám người Nhiếp Linh Lung sai phái, chẳng lẽ, Nhiếp Linh Lung sẽ ngốc đến mức nói cho lính đánh thuê rằng, đi Hoa quốc đuổi giết Nhiếp Vô Ưu? Cô ta không sợ chuyện này bị bại lộ sao?
Nếu như, chính Diệp Oản Oản là Nhiếp Linh Lung, cũng sẽ không nói ra thân phận của mục tiêu.
"Vâng, người thuê cũng không hề nói là đi giết Nhiếp Vô Ưu. Nhưng mà…người thuê để cho tùy tùng của mình đi cùng với chúng tôi. Khi đó, người tùy tùng kia sau khi nhìn thấy mục tiêu, bật thốt lên nói một câu “Nhiếp Vô Ưu...” Tôi và hắn ta đứng tương đối gần nhau, cho nên chỉ có tôi nghe thấy." Nam nhân thấp giọng nói.
Diệp Oản Oản gật đầu một cái. Dáng vẻ của người này, không giống đang nói dối.
"Kết quả như thế nào?" Diệp Oản Oản tiếp tục hỏi.
"Kết quả... Chính là Nhiếp Vô Ưu được người khác cứu đi..." Nam nhân thành thật trả lời.
"Ồ, tại Hoa quốc, còn có người nào, mà ngay cả các anh đều không thể làm gì, quá hư cấu rồi!" Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng.
"Một lời khó nói hết, gã đàn ông kia có một mái tóc dài màu trắng bạc, thân thủ khủng bố. Hơn nữa, hắn ta còn có súng..."
Hắn ta vừa dứt tiếng, thần sắc Diệp Oản Oản nhất thời biến đổi.
Một gã đàn ông... Tóc màu trắng bạc, sử dụng súng ống?
Đây chẳng phải là...
Trong phút chốc, trong đầu của Diệp Oản Oản, hiện ra tình cảnh của buổi tối nào đó…
Thời điểm mình ở Hoa quốc, chính mình đang lái xe, đụng vào một người đàn ông có mái tóc dài màu trắng bạc…
Đầu xe lõm xuống, người đàn ông kia lại không bị một chút tổn hao nào.
Sau đó, chính mình gặp phải nhóm người bí ẩn kia truy sát, cũng nhờ có anh ta móc súng ra, đánh lui nhóm sát thủ thần bí kia...
Nhưng mà, người đàn ông trước mắt từng tham dự buổi truy sát đêm đó lại nói, mục tiêu bọn họ đánh giết, chính là Nhiếp Vô Ưu?
Vào giờ phút này, trong lòng Diệp Oản Oản như có một cơn sóng thần trào dâng.
Dựa nào những phân tích từ trong lời nói của người đàn ông này, nàng chính là Nhiếp Vô Ưu!!
Diệp Oản Oản vô luận như thế nào cũng nghĩ không thông, nàng và Nhiếp Vô Ưu rốt cục có quan hệ gì?
Chỉ bất quá, nếu như mình thật sự là Nhiếp Vô Ưu mà nói, vậy hết thảy liền có thể giải thích được rồi.
Nếu như nàng là Nhiếp Vô Ưu, thời điểm tại Hoa quốc, nhóm sát thủ thần bí đuổi giết nàng, cũng là hợp tình hợp lí.
Nhóm sát thủ kia và Nhiếp Linh Lung có liên quan với nhau. Sau khi Nhiếp Linh Lung biết được thân phận và tung tích của mình xong, lại sai lính đánh thuê đi Hoa quốc.
Nhưng Diệp Oản Oản vẫn còn có chút không cách nào hiểu được, Nhiếp Linh Lung tại sao lại biết được thân phận của mình, hơn nữa còn biết tung tích của mình?
"Được rồi, tôi hiểu rồi... Chờ tôi trước tiên điều tra rõ lại nói." Diệp Oản Oản tận lực ổn định lại dòng suy nghĩ của mình, nhìn về phía nam nhân, lãnh đạm mở miệng nói.