Diệp Oản Oản mặt đầy khiếp sợ nhìn chằm chằm kết quả giám định trong tay. Từ khi sống lại tới nay, tất cả ký ức bỗng như đèn kéo quân thoáng qua ở trong đầu…
Đã sống hai kiếp người, nàng đều không biết được mình rốt cuộc là ai, mãi cho tới hôm nay...
Nhưng chỗ làm nàng nghi hoặc không hiểu quá nhiều. Vì cái gì trong trí nhớ, điều ông ngoại nói với nàng, lại hoàn toàn không khớp với thực tế?
Nếu nàng là Nhiếp Vô Ưu, tại sao lại có thể là người nước Hoa? Sao cha mẹ nàng có thể đều đã mất? Nhiếp phu nhân và Nhiếp gia chủ rõ ràng đều vẫn khoẻ mạnh!
Nàng thậm chí còn liên tưởng đến cái chết của mình kiếp trước, có phải là cũng có ẩn tình đặc thù gì đó hay không? Có liên quan gì đến Độc Lập Châu hay không?
Còn có Tư Dạ Hàn, anh ta thay đổi trí nhớ của nàng, mục đích rốt cuộc là vì sao? Năm đó đã xảy ra chuyện gì, khiến cho nàng rời khỏi Độc Lập Châu...
Ngón tay nắm báo cáo giám định của Diệp Oản Oản dần dần siết chặt.
Rốt cuộc biết được thân thế của mình, nhưng tâm tình của nàng lại càng thêm ngưng trọng.
Rất rõ ràng, bây giờ toàn bộ Nhiếp gia đều bị Nhiếp Linh Lung lừa gạt. Nàng có thể xác định là, thế lực sau lưng Nhiếp Linh Lung tuyệt đối không phải tầm thường. Nếu không, không có khả năng khống chế được nhiều cơ quan giám định của Độc Lập Châu như thế, càng không thể nào dùng một ả Nhiếp Vô Ưu giả lừa gạt tất cả mọi người.
Bao gồm cả rất nhiều thế lực thuộc nội bộ Nhiếp gia, sợ rằng đều đã nằm trong sự khống chế của Nhiếp Linh Lung...
Nàng hoàn toàn không cách nào lường được hư thật của Nhiếp Linh Lung là như thế nào.
Sau khi biết được kết quả giám định, phản ứng đầu tiên của nàng chính là muốn nhận nhau cùng với người nhà. Nhưng, sau khi nghĩ tới những thứ này, nàng lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hiện tại không thể tùy tiện hành động, nếu không thậm chí có khả năng mang đến nguy hiểm cho Nhiếp gia, cho Đường Đường.
Nàng muốn biết rõ ràng thế lực sau lưng Nhiếp Linh Lung, và mục đích của cô ta rốt cuộc là cái gì, có một sự chuẩn bị chu đáo hoàn hảo…
Cái thân phận Bạch Phong này, nói chung cũng thuận tiện cho nàng điều tra.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, đứng dậy đi đến Nhiếp gia.
Hiện tại người nàng muốn gặp nhất, là Đường Đường...
...
Cửa chính Nhiếp gia.
Diệp Oản Oản vừa mới chạy tới, ở ngay cửa thấy được thân ảnh nho nhỏ của Đường Đường. Chẳng qua là, trước mặt của Đường Đường đang bị một gã đàn ông mặc trang phục quản gia ngăn cản, dường như đang nói gì đó với cậu bé.
Quản gia của Nhiếp gia không phải là một lão già sao?
Làm sao lại đổi người rồi?
Nhìn vẻ mặt của Đường Đường, dường như đang rất tức giận.
"Tránh ra!" Cậu bé ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú gã quản gia trẻ tuổi trước mặt.
"Mời tiểu thiếu gia trở vào trong." Quản gia cung kính khom người, nhưng nơi đáy mắt lại không hề có một chút vẻ tôn kính hay kiêng kỵ nào, ngược lại còn bày ra một bộ dáng hoàn toàn không lo ngại gì.
Đường Đường ánh mắt băng lãnh: "Càn rỡ, từ lúc nào đến phiên ngươi tới ra lệnh cho ta?"
Quản gia trẻ tuổi tựa hồ bị ánh mắt lạnh lùng và khí thế của cậu bé làm rung động, sau khi bình ổn lại tâm tình, tiếp tục thản nhiên bình chân như vại mở miệng nói: "Tiểu thiếu gia, cũng không phải là tôi ra lệnh lệnh cho ngài, đây là mệnh lệnh của mẹ ngài. Gần đây Độc Lập Châu không yên ổn, ngài ra ngoài đi loạn như vậy quá nguy hiểm. Coi như là ngài làm ầm ĩ kinh động đến phu nhân và gia chủ, cũng là vô dụng."
"Càn rỡ, ngươi là đang uy hiếp ta?"
"Thuộc hạ không dám, tôi chẳng qua chỉ dựa theo Nhị tiểu thư phân phó mà làm việc. Nhị tiểu thư chỉ là vì lo cho sức khỏe của ngài! Người đâu, đưa tiểu thiếu gia trở về phòng!"
Đường Đường dường như đã đã mất đi tính nhẫn nại, không để ý đến tên quản gia trẻ tuổi kia, trực tiếp hướng về phía cửa, đi ra ngoài.
Quản gia lập tức lạnh giọng mở miệng nói: "Ngớ ra đó làm cái gì, còn không ngăn cản tiểu thiếu gia!"
Một bên, mấy gã hộ vệ áo đen nghe vậy lập tức tuân lệnh tiến lên, ngăn cản đường Đường Đường rời đi. Mà gã quản gia trẻ tuổi kia lại bắt lấy cánh tay của Đường Đường, muốn cưỡng ép mang cậu bé về...