Cùng với tiếng xương nát, còn có tiếng hét thảm trong miệng Mạnh Thiên.
"Ta muốn lấy mạng ngươi!"
Thấy vậy, ở sau lưng Diệp Oản Oản, Mạnh Khả gầm lên một tiếng, tung một sát chiêu đánh lén phía sau nàng.
"A..."
Giờ phút này, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, đối với Mạnh Khả ở sau lưng, cũng không thèm nhìn bằng nửa con mắt. Đối với Diệp Oản Oản mà nói, dường như ngay cả hứng thú xoay người lại cũng không có.
"Ầm"!
Trong lúc Mạnh Khả mới vừa tiếp cận Diệp Oản Oản, nàng đã kịp tung một cùi chỏ, giật ngược về phía sau lưng.
Một giây kế tiếp, Mạnh Khả như diều đứt dây, bay một cái vút, đập thẳng vào lan can sắt của lôi đài.
"Phụtt...!!"
Mạnh Khả sắc mặt trắng bệch, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng.
Vào giờ phút này, Mạnh Khả khó tin nhìn Diệp Oản Oản. Nữ nhân xấu xí này... làm sao lại…mạnh như vậy?!
"Không có khả năng!! Tuyệt đối không có khả năng!!"
Mạnh Khả cắn răng, nhanh chóng từ mặt đất đứng lên, một lần nữa lao về phía Diệp Oản Oản.
Một tên lính đánh thuê cấp D, một nữ nhân xấu xí... Nàng làm sao có thể bại trong tay một người như vậy!
Cho tới nay, tất cả các đệ tử của Cung lão, đều bị sư phụ và bọn họ giẫm ở dưới chân, sẽ không có bất kỳ ngoại lệ nào. Nàng tuyệt đối không cho phép!
"Ồ! Ngươi làm sao lại đến rồi?"
Diệp Oản Oản xoay người lại, liếc nhìn Mạnh Khả đang phóng như bay về phía mình, trên mặt hiện ra một vẻ ghét bỏ không che giấu chút nào.
"Tên phế vật nhà ngươi! Ta muốn lấy mạng của ngươi!" Mạnh Khả lớn tiếng quát.
Nghe nói vậy, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhướn lên. Còn không đợi Mạnh Khả đến gần, Diệp Oản Oản đã nâng cánh tay phải lên, hung hăng đánh ra một bạt tai.
Cùng lắm chỉ trong khoảng thời gian một nhịp hô hấp, đã nghe thấy một tiếng “Bép!!” đầy tính nghệ thuật.
Diệp Oản Oản quạt thẳng một bạt tai vào mặt của Mạnh Khả.
"Ầm"!
Tiếp đó là tiếng Mạnh Khả bị đánh bay ngã vật trên mặt đất.
"Sao? Đám phế vật các ngươi... toàn bộ, đều quá sức là vô vị..." Diệp Oản Oản nhìn Mạnh Khả bị đánh ngã bên cạnh mình. Chợt, chân phải nhấc lên, trong nháy mắt giẫm ở phần eo của Mạnh Khả, lúc này đang muốn bò dậy: "Nằm yên, đừng nhúc nhích!"
Theo một cước này của Diệp Oản Oản, Mạnh Khả một lần nữa ngã xuống đất nằm bẹp dí.
Một màn trên lôi đài, khiến cho toàn trường trên dưới yên lặng như tờ.
Mọi người trợn to cặp mắt, phảng phất như gặp quỷ.
Mạnh Khả và Mạnh Thiên, hai vị cường giả cấp S này, ở trong tay Diệp Oản Oản, đúng là không có chút sức đánh trả nào... Quả thực là bị treo lên đánh như bao cát!
"Ngươi tìm chết!"
Giờ phút này, Mạnh Thiên ôm lấy cánh tay gãy lìa, không biết từ chỗ nào lấy ra một con dao găm, trong nháy mắt đâm thẳng về phía Diệp Oản Oản. Dao găm trong tay hắn lấp lóe hàn mang rợn người, dường như muốn đâm vào phần cổ của Diệp Oản Oản.
Mắt thấy Mạnh Thiên giấu theo một lưỡi dao sắc bén, chỗ khu khách quý, Kỷ Tu Nhiễm và Tu La Chủ, đồng thời đứng dậy.
Còn không đợi hai người kịp có bất kỳ hành động nào, trên lôi đài, Diệp Oản Oản đã nắm chặt lấy cổ tay cầm con dao của Mạnh Thiên.
"Ngươi..."
Mạnh Thiên khó tin nhìn Diệp Oản Oản. Nữ nhân này... Đây là tốc độ của nhân loại sao?