Nữ trợ lý thấy Lạc Thần nói không ra lời, càng thêm đắc ý, âm dương quái khí “sủa” tiếp, "Người đại diện Diệp hôm nay quẫy đuôi chạy đến nơi này, còn không phải là đến để nịnh hót Thiệu Hành hay sao? Còn giả bộ thanh cao làm gì chứ!
Chậc chậc, trước đó không phải bày ra tư thế toàn bộ giới giải trí là thiên hạ của mình hay sao? Làm sao hiện tại lại bần như vậy hả?"
Nữ trợ lý cố ý dùng một thanh âm mà mọi người chung quanh đều có thể nghe được mà lên tiếng, "Cái này gọi là gì có biết không? Cái này gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên! Có một số người đó nha, cũng không biết cân nhắc được vị trí của mình ở đâu!
Ôm lấy một cây gỗ mục mà thôi, còn cho là mình ôm lấy được một cái bắp đùi vàng cơ đấy! Thật là mắc cười chết mất!"
Thiệu Hành bưng ly rượu đứng ở một bên, thần sắc hờ hững, nhìn một màn náo nhiệt này.
Đối với hắn mà nói, bất quá mấy người kia chỉ là những con chó còn có chút giá trị lợi dụng mà thôi.
Hắn hít ké độ “hot” của bọn họ, cũng là vinh hạnh cho đám chó này.
"Phùng Huỳnh! Ngươi nói cái chó má gì đó! Ngươi con mịa nó mới là kẻ ôm một cây gỗ mục! Giới giải trí chính là thiên hạ của Diệp ca ta đấy, thì thế nào!"
Vừa nhắc đến chuyện có liên quan tới Diệp Oản Oản, Cung Húc lại càng thêm dễ bùng cháy, vào lúc này cơ hồ không thèm lựa lời để nói chút nào.
Quả nhiên sau khi nói xong câu nói cuối cùng, liền chọc ngay phải “hũ mắm thối”.
Lời này của Cung Húc, chẳng khác nào nói Thiệu Hành là “cây gỗ mục”.
"Sặc, mới vừa rồi Cung Húc nói cái gì vậy, giới giải trí là thiên hạ của Diệp Bạch nhà hắn?"
"Tại trước mặt người của Tinh Thần Giải Trí nói vậy, thật đúng là một gã điếc nặng mà, điếc không sợ súng!"
...
Tiểu trợ lý trực tiếp cười ra tiếng, "Ha ha ha, giới giải trí là thiên hạ của các người? Khẩu khí thật là lớn nha! Có phải là cả Tinh Thần Giải Trí đều phải nghe theo lời người đại diện Diệp kia của các người?"
Tiểu trợ lý dùng một cách nói như đang giễu cợt một bầy heo ngu ngốc, nhất thời chọc cho cả hội trường cười vang.
"Ha ha ha, không sai, không sai, trâu bò như vậy, Tinh Thần đương nhiên là phải nghe theo hắn rồi!"
"Thật là mắc cười chết tôi rồi, rốt cuộc ai cho hắn dũng khí?"
...
Thiệu Hành tư thái ưu nhã, nhấp miếng rượu, khẽ xì một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường.
Mãi đến lúc này, Thiệu Hành mới chậm rãi đi tới, cao quý ưu nhã lên tiếng: "Diệp tiểu thư, tôi mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng nói chung vẫn nhớ tình xưa. Diệp tiểu thư trước đó chiếu cố người đại diện của tôi như vậy, hiện tại gặp phải khó khăn, tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Không bằng như vậy đi, vừa vặn tôi còn thiếu một người trợ lý, không biết Diệp tiểu thư có hứng thú không?"
Diệp Oản Oản khẽ nhướng nhướng mày, "Trợ lý?"
Một bên, tiểu trợ lý nhất thời lộ ra một vẻ mặt đầy sùng bái, "Thiệu ca, con người anh cũng quá tốt rồi, đối với thứ người như vậy còn quăng cho một cục phân để người ta đớp!"
Tổng thanh tra mảng Kinh tế - Nghệ sĩ, người đại diện kim bài ngày xưa, lại có thể bị Thiệu Hành ngay trước mặt mọi người mời làm trợ lý của mình...
Đây không thể nghi ngờ, là đang vả thẳng vào mặt nàng ngay trước mặt mọi người rồi!
Lăng Thiếu Triết mặt đầy sảng khoái, "Còn không mau cảm ơn Thiệu ca, cô đúng là gặp được vận may cực lớn nha!"
Tiểu trợ lý đột nhiên "ai nha" một tiếng, mở miệng nói, "Ai nha, Thiệu ca, vị trí trợ lý của anh đã đầy mất rồi, làm sao bây giờ?"
Thiệu Hành ra vẻ không biết, "Đầy?"
Tiểu trợ lý mở miệng cười nói, "Ngược lại, tôi còn thiếu một chân chạy, không bằng để Diệp tiểu thư làm trợ lý của tôi, được chứ?"
Tiểu trợ lý nói xong, tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía Diệp Oản Oản nói, "Người đại diện Diệp, cô sẽ không ngại chức vụ thấp đấy chứ? Chỉ tiếc, yêu cầu về trợ lý của Thiệu ca chúng tôi cao vô cùng. Cô ở nơi này, chỉ sợ cũng chỉ đủ tư cách làm chân chạy cho tôi mà thôi…"
"Con mẹ mày...!!"
Tiếng chửi của Cung Húc vẫn còn chưa kịp tiếp tục vỡ òa, Diệp Oản Oản đã đưa tay ra, ngăn ở trước người Cung Húc, ngay sau đó, không nhanh không chậm đáp lời, "A, Thiệu công tử muốn mời tôi làm trợ lý? Chỉ sợ là... mời không nổi!"