Bắc Đẩu biết tửu lượng của Diệp Oản Oản không tốt, uống một chút rượu liền say... Đã biết sức uống của mình yếu kém, vậy mà hết lần này đến lần khác còn phải uống nhiều như vậy.
"Hay là chờ sau khi Bạch minh chủ tỉnh rượu lại trò chuyện tiếp!"
Trong video, sau khi chàng trai nói xong câu này, liền ngắt máy.
"Con bà nó! Phong tỷ nhất định là đã đắc tội với Tu La Chủ, lại còn nói Tu La Chủ chết rồi, còn nói ảnh thờ gì gì đó!! Lại còn không coi Tu La Chủ vào đâu, chỉ là một tên tiểu lâu la... Xong, xong rồi, lần này xong rồi!" Vẻ mặt Bắc Đẩu như đưa đám. Đúng là uống rượu hỏng việc!
Lần này Tu La Chủ giữa đêm gọi video, nói không chừng là có phi vụ làm ăn lớn nào đó muốn tìm Không Sợ Minh bọn họ hợp tác, lần này khẳng định là bị bỏ lỡ rồi!
Diệp Oản Oản mặt đầy men say, đầu tiên là nhìn lướt qua mọi người, sau đó nằm trên ghế sa lon, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Không bao lâu, Diệp Oản Oản hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say.
Chờ sau khi Diệp Oản Oản ngủ, đám người Đại trưởng lão vốn định rời đi. Nhưng mà, chìa khóa mở cửa lại bị Diệp Oản Oản gắt gao nắm chặt trong tay. Thu Thủy mất cả nửa ngày trời cũng không thể lấy được chìa khóa.
Mấy người mắt to nhìn mắt nhỏ, luôn miệng thở dài. Thật bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể ngồi trên mặt đất, đợi Diệp Oản Oản tỉnh rượu.
...
Buổi trưa hôm sau, trên ghế sa lon, Diệp Oản Oản mới vừa mở hai mắt ra, đã thấy mấy cái đầu bự chà bá, hai mắt thâm quầng của đám người Tam trưởng lão và Bắc Đẩu, xuất hiện trong tầm mắt mình.
Cơ hồ chỉ một cái chớp mắt, Diệp Oản Oản từ trên ghế salon sợ tới dựng thẳng người dậy.
Sau khi thấy rõ ràng là đám người Bắc Đẩu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Các người làm gì vậy?" Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức nhìn chằm chằm mọi người.
"Ông trời ơi, Phong tỷ, rốt cuộc tỷ đã tỉnh rồi!" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mặt đầy kích động.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, cuối cùng cũng nhớ ra, chính mình tối ngày hôm qua, thật giống như ép đám người Bắc Đẩu cùng uống rượu, còn khóa cửa, không để cho bọn họ ra ngoài.
"Tôi... Uống say?" Diệp Oản Oản nhìn về phía mọi người hỏi.
"Phong tỷ, chuyện này mà còn cần dùng biểu cảm nghi hoặc sao? Khẳng định là uống say đấy!" Bắc Đẩu vội vàng lên tiếng.
Nào chỉ là uống say, còn nhốt bọn họ lại, không để cho bọn họ đi ra ngoài.
Lúc này, trên mặt Diệp Oản Oản hiện ra vẻ lúng túng. Nhìn bộ dáng của đám người Bắc Đẩu, tựa hồ là một đêm không ngủ…
"Sau khi tôi uống say, có chuyện gì phát sinh hay không?" Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
Đám người Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai mắt nhìn nhau. Quả nhiên, sau khi uống say, minh chủ đã quên sạch bách mọi chuyện rồi…
"Bắc Đẩu, lỗ mũi của cậu sao lại sưng vù như vậy?" Diệp Oản Oản nhìn lỗ mũi sưng tấy của Bắc Đẩu, hỏi theo bản năng.
Nghe Diệp Oản Oản hỏi vậy, thân thể Bắc Đẩu run lên: "Phong tỷ, sau khi tỷ uống say, Tu La Chủ bảo đệ giúp tỷ đắp chăn. Mới vừa đến gần, tỷ đã ‘tặng’ cho đệ hai đấm…"
Diệp Oản Oản: "..." Thằng nhỏ đáng thương...
"Tu La Chủ bảo cậu đắp chăn giúp tôi?" Diệp Oản Oản lập tức tinh thần tỉnh táo: "Cậu nói là… tối hôm qua Tu La Chủ tới?"
"Không phải, là Tu La Chủ gọi video cho cô." Một bên, Thu Thủy mở miệng giải thích.
"Phong tỷ, trễ như vậy, Tu La Chủ còn gọi video cho tỷ! Đệ khẳng định, nhất định là có làm ăn lớn muốn tìm Không Sợ Minh chúng ta hợp tác. Bất quá, Phong tỷ, ngày hôm qua tỷ uống quá nhiều, đã đắc tội với Tu La Chủ!" Bắc Đẩu nói.
"Hả?"
Bắc Đẩu vừa dứt lời, thần sắc Diệp Oản Oản nhất thời biến đổi. Mình đã đắc tội Tư Dạ Hàn?
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
"Phong tỷ, tỷ thấy Tu La Chủ trong video, nói đó là ảnh thờ, còn nói Tu La Chủ chỉ là một tên tiểu lâu la gì gì đó..." Bắc Đẩu lập tức giải thích.
Diệp Oản Oản: "..."
Cũng may là không có gì quá nghiêm trọng! Cũng còn hên là mình cũng không nhắc đến Kỷ Tu Nhiễm, nếu không khẳng định Tư Dạ Hàn sẽ bùng nổ cho mà xem…