"Có gì phải hiếu kỳ, sau khi đi tới Độc Lập Châu khẳng định sẽ nghe qua đại danh của cô. Minh chủ Không Sợ Minh của Độc Lập Châu, người nào không biết... Cô ẩn giấu rất sâu nha! Thật không nhìn ra..." Tư Hạ liếc Diệp Oản Oản một cái.
Đối với vấn đề này, Diệp Oản Oản cũng không tiếp tục nói thêm gì cả. Chút danh tiếng kia của nàng, cũng không phải là danh tiếng tốt gì.
"Đúng rồi, cậu bị bắt vào chỗ này, khoảng chừng bao lâu rồi?"
Diệp Oản Oản nhìn Tư Hạ hỏi.
"Hơn hai tháng, khoảng đó." Tư Hạ trả lời.
"Vậy... Tình hình bên trong, hẳn là cậu tương đối quen thuộc rồi?" Ánh mắt Diệp Oản Oản sáng lên.
"Cũng kha khá." Tư Hạ trả lời đúng sự thật.
"Tốt lắm, nói cho tôi một chút, rốt cuộc nơi này xảy ra chuyện gì, nhốt những người nào?" Diệp Oản Oản ngồi ở bên cạnh Tư Hạ, rộn ràng truy hỏi. Hiện tại cái gì nàng cũng không biết, đang cần phải tìm một người hỏi dò tình hình một chút.
"Nơi này là có thể xem như là tầng cuối cùng của ngục giam ngầm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội của Độc Lập Châu các người. Bất quá, tầng giam cuối cùng này không ở trong lòng đất, mà là ở trên hải đảo mà thôi." Tư Hạ giải thích.
Nghe Tư Hạ nói, Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ. Ai lại có thể dự đoán được, tầng ngục giam ngầm cuối cùng lại không nằm trong lòng đất, mà lại con mịa nó ở trên một hải đảo.
Bất quá, hiện tại xem ra, mình đã đánh cuộc đúng.
Nếu như, Tư Dạ Hàn cũng không phát hiện hải đảo nơi Võ Đạo Liên Minh Công Hội dùng để giam giữ, có khả năng sự tình sẽ xuất hiện rắc rối không nhỏ. Nhưng giai đoạn hiện tại, A Tu La và Không Sợ Minh, thậm chí còn là toàn bộ Nhiếp gia, đều đã phong tỏa mục tiêu ở trên hòn đảo nhỏ này. Chính mình chỉ cần phải phối hợp với những đại lão kia trên hải đảo, tạo thành thế trong ứng ngoài hợp, tuyệt đối có thể ung dung thoát ra.
Tất nhiên, trước đó, nàng có lẽ phải đi làm quen với những vị đại lão kia một chút, nếu không, sợ rằng những người khác sẽ coi nàng là một kẻ bị bệnh thần kinh.
"Cậu ở đây cầm cái cuốc này làm gì vậy?"
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản cực kỳ quỷ dị nhìn chằm chằm cái cuốc trong tay Tư Hạ.
"Đào một đường hầm chạy trốn." Tư Hạ nói như thế.
"Đào đường hầm..." Diệp Oản Oản giống như nhìn kẻ ngu một dạng, nhìn chằm chằm Tư Hạ: "Nếu như tôi nhớ không lầm... Nơi này là hải đảo đi? Cậu là đang dự định đào xuống 10 ngàn mét phía dưới biển sâu?"
Tư Hạ: "Tôi biết là hải đảo, nhưng vậy thì đã sao? Thư giãn giải phóng nỗi u uất, khó chịu trong lòng không được sao?"
Diệp Oản Oản: "Ồ, vậy... Cậu tiếp tục đào đi, không quấy rầy."
...
Tin tức Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong bị bắt lên hải đảo, bất quá chỉ vẻn vẹn nửa ngày, đã truyền khắp nơi.
Ở trong nhà lao “hải đảo” này, ước chừng tốn thời gian mấy ngày, thông qua không ngừng cố gắng, Diệp Oản Oản đã thành công tụ tập, kết nối với những vị đại lão Độc Lập Châu bị bắt trước đó.
Từ sau khi phần lớn ký ức khôi phục, rất nhiều khuôn mặt, hồi ức đã hiện lên ở trong đầu của Diệp Oản Oản. Mà những vị đại lão bị bắt nhốt ở trên đảo này, phần lớn Diệp Oản Oản đều từng gặp qua, có một số người thậm chí đã từng quen biết. Cho nên đào hố... à nhầm, chém gió gần như thật vẫn tương đối thuận lợi.
Ngày nào đó.
Trong phòng giam cũ nát, Diệp Oản Oản và 3 người ngồi bên một chiếc bàn, trên bàn là một bộ bài mới tinh, bốn phía đứng đầy các vị đại lão từng một thời hô mưa gọi gió tại Độc Lập Châu.
Mắt thấy những vị đại lão tai to mặt lớn, muốn gặp mặt một lần còn khó hơn lên trời, giờ phút này tất cả đều ở cùng một chỗ xem đấu bài địa chủ đến nồng nhiệt, còn thỉnh thoảng chỉ điểm mách nước một phen. Hình ảnh này... khiến Diệp Oản Oản thật sự là có chút dở khóc dở cười.
"Ha ha, tôi nói này Bạch Phong, đã nhiều năm không gặp như vậy, cô thay đổi thật lớn, suýt chút nữa đã không nhận ra được."
Một người đàn ông trung niên, đánh ra một quân bài, chợt nhẹ giọng cười nói.