Nhưng mà, một ít tin tức trước đó Diệp Oản Oản từ chỗ mẹ của Bắc Đẩu biết được cũng coi như là hữu dụng.
Chiếc nhẫn này, chỉ có người của Tử Vong Hoa Hồng mới biết là đại biểu cái gì. Lấy được chiếc nhẫn liền tương đương trở thành người lãnh đạo một đời mới của tổ chức. Hoặc cũng có thể phải là người có giao tình không cạn với Tử Vong Hoa Hồng mới biết được.
Nói cách khác, người thần bí kia, nhất định là không xa lạ gì đối với Tử Vong Hoa Hồng.
Trong lúc Diệp Oản Oản đang trầm tư, Hải Đường nhìn Diệp Oản Oản, nhẹ giọng hỏi: "Nghĩ ra cái gì sao?"
Chỉ là từ những thông tin này, quy kết cho một người nào đó, chính là nói vớ vẩn vô căn cứ.
Đừng nói là quy kết khoanh vùng ai, thậm chí trước mắt mà nói, người bí ẩn này, đến tột cùng là nam hay là nữ, là già hay trẻ, cao thấp mập ốm, Diệp Oản Oản đều hoàn toàn không biết.
Trước mắt, khiến cho Diệp Oản Oản đau đầu nhất chính là, bức thư Kỷ Tu Nhiễm để lại cho nàng, rốt cuộc có quan hệ đến người bí ẩn này hay không?
Nếu như không có, Kỷ Tu Nhiễm muốn biểu đạt cái gì? Nhưng nếu như có, vậy rốt cuộc là có hàm nghĩa gì, nhằm vào cái gì?
Giờ phút này, quả thật là Diệp Oản Oản đầu to như cái đấu.
"Hải Đường, còn có đầu mối gì khác sao?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía Hải Đường hỏi.
Hiện nay, từng chút từng chút Kỷ Tu Nhiễm lưu lại, cũng có thể sẽ là mấu chốt. Diệp Oản Oản không muốn bỏ sót bất kỳ tin tức hữu dụng nào.
"Ừm, trước đó tại lúc Kỷ Tu Nhiễm suy luận, có chút tâm thần bất an, thậm chí là phiền não... Viết rất nhiều thứ, nhưng đều bị anh ấy xé nát."
Hải Đường hướng về Diệp Oản Oản nói.
"Những tờ giấy bị xé nát kia, vẫn còn sao?" Diệp Oản Oản vội vàng hỏi.
Không hiểu vì sao, Diệp Oản Oản luôn cảm thấy, trong tờ giấy bị Kỷ Tu Nhiễm xé nát, rất có thể sẽ lưu lại đầu mối có giá trị gì đó.
"Còn chưa tiêu hủy, tôi dẫn cô đi."
...
Rất nhanh, Diệp Oản Oản theo Hải Đường đi tới kho tài nguyên.
"Đây chính là kho tài nguyên Tư Hạ phát hiện?"
Diệp Oản Oản quan sát chung quanh, thần sắc kinh ngạc.
"Cô biết cái tên Tư Hạ đó?" Hải Đường thuận miệng hỏi.
"Ừ..." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
"Hắn vận khí không tệ, phát hiện kho tài nguyên dự trữ này, bên trong có thật nhiều thứ hữu dụng, nhiều nhất chính là thuốc men." Hải Đường cười nói.
Trong lúc nói chuyện, Hải Đường đem những tờ giấy vụn bị Kỷ Tu Nhiễm xé nát, toàn bộ mang tới.
Nhìn những tờ giấy bị Kỷ Tu Nhiễm xé nát, Diệp Oản Oản có chút cạn lời...
Đúng là “xé nát”, quá nát!!
"Chúng ta đem những tờ giấy này một lần nữa ghép lại đi, nhìn xem có thể lấy được tin tức hữu dụng gì không?" Hải Đường nói.
"Được."
Trong lúc nói chuyện, Diệp Oản Oản và Hải Đường đã bắt đầu động thủ.
Sau một khoảng thời gian, Diệp Oản Oản và Hải Đường nhìn nhau không nói gì.
Chuyện này nhìn như đơn giản, kì thực là một công trình vĩ đại. Nếu như muốn đem những tờ giấy bị xé tan tành này ghép lại hoàn hảo, cũng không dễ dàng.
Nhưng điểm duy nhất đáng để ăn mừng chính là, chữ viết của Kỷ Tu Nhiễm vô cùng ngay ngắn vuông vức, có xác suất nhận ra được rất cao.
"Hic, thật may... nếu như thứ này là do tôi viết, coi như là chúa Jesus tới, phỏng chừng cũng tay trắng trở về." Diệp Oản Oản lắc đầu một cái.
Suốt một đêm, từ giữa trưa đến sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Oản Oản và Hải Đường một đêm chưa từng chợp mắt, rốt cuộc đem tờ giấy bị Kỷ Tu Nhiễm xé nát lần nữa ráp thành bộ dáng đại khái nguyên bản.
Nhưng mà, nhìn những gì Kỷ Tu Nhiễm viết ở trên tờ giấy, Diệp Oản Oản lại càng thêm mộng bức.
Đừng nói là Hải Đường không nhìn ra. Về sau, sợ là kêu ai tới nhìn cũng đều vô dụng.
Nội dung Kỷ Tu Nhiễm viết, đúng là có chút hàm nghĩa, nhưng hàm nghĩa sau lưng của những chữ này đại biểu cho cái gì, căn bản là không ai hiểu được.
- --------------
"Lại có thể sẽ là như vậy... Chẳng lẽ, thuật thôi miên mất hiệu lực sao... hay là... bởi vì thôi miên thời gian quá dài... cho nên lần nữa nhớ lại hết thảy, rốt cuộc trở về rồi..."
- --------------
Đọc nội dung trên tờ giấy, Diệp Oản Oản không cách nào lãnh đạm bình tĩnh, nhưng lại bắt được mấy điểm mấu chốt.