“Đội… Đội… Đội trưởng… Đừng… Đừng… Đừng để cho… Tâm tình…” Cà Lăm đứng ở phía dưới vũ đài, nhìn trực tiếp chuyện xảy ra vừa nãy, mở miệng muốn nói ra ý nghĩ của mình.
“Anh… Vẫn để cho sư phụ nói đi…” khóe miệng Thập Nhất hơi hơi co rút.
“Thật…tôi…” Cà Lăm gật đầu.
“Ý của Cà Lăm là, đừng để cho tâm tình của anh ảnh hưởng trong lúc ra tay, vui sướng hay đau buồn đều phải từ bỏ hết.” Diệp Oản Oản mở miệng.
“Sư phụ, không bằng người xuất chiêu trước.” Thập Nhất cười nói.
Khoảng thời theo đi theo Diệp Oản Oản học tập. Cho tới bây giờ cô luôn bị động tiếp chiêu, chưa từng chủ động ra tay.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại lắc đầu một cái.
Cũng không phải là cô không muốn chủ động ra tay, thật sự là chỉ thời điểm chính mình bị uy hiếp, thân thể mới sinh ra phản ứng tự nhiên.
Nếu như cô xuất thủ trước, cái loại cảnh giới huyền diệu này, hoàn toàn không cách nào hiện ra.
Cho nên, trước mắt cô cũng chỉ có thể bị động ra tay, không thể chủ động tấn công.
“Sư phụ, tôi với người học, đều là bị động phản kích lại… Cái này nếu như trong đấu trường, vậy phải làm thế nào” Thập Nhất nhìn Diệp Oản Oản cười khổ nói.
Diệp Oản Oản chống cằm trầm tư chốc lát: “Vậy rất đơn giản, anh để cho đối phương ra tay trước không được sao.”
“Chuyện này…” Thập Nhất cau mày, cảm giác có chút không đáng tin a…
“Anh biết cái gì, cái này gọi là lấy bị động thành chủ động, thuộc về kỹ xảo võ học cao siêu.” Diệp Oản Oản ra vẻ trấn định.
“Có thật không…” Thập Nhất có chút hoài nghi.
“Tôi là sư phụ, hay anh là sư phụ?” Diệp Oản Oản rất bất mãn, mình đường đường là kỳ tài võ học, học trò lại dám nghi ngờ chính mình.
“Ngài là sư phụ, sư phụ nói đúng, là tôi ngu ngốc…” Thập Nhất liền vội vàng đổi lời nói.
Tỷ thí tiếp tục, Diệp Oản Oản đứng ở giữa vũ đài, hướng ngón giữa về phía Thập Nhất: “Tới đánh tôi đi!”
Bị Diệp Oản Oản khiêu khích, Thập Nhất mở trừng hai mắt, nhấc quyền vung về hướng Diệp Oản Oản.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản nhấc tay trái, lấy một lực cực kỳ êm ái, bật lại một đòn của Thập Nhất, đánh liên tiếp về Thập Nhất.
“Tôi tĩnh táo hơn!” Mắt thấy Diệp Oản Oản đánh một quyền xuống, Thập Nhất thở một hơi thật dài, thu lại tất cả tâm trạng của mình.
“Phanh”!
Trong một khoảnh khắc, thân thể Thập Nhất theo bản năng phản ứng, lấy tốc độ cực nhanh, phản kích lại quả đấm của Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, Cà Lăm đứng ở phía dưới vũ đài, một mặt khiếp sợ.
Đi theo Diệp Oản Oản học tập tới nay, Thập Nhất vẫn là lần đầu tiên phản kích được Diệp Oản Oản!
“Thành công…” Thập Nhất nhìn trong lòng bàn tay mình vẫn đang nắm quả đấm của Diệp Oản Oản, mặt đầy khiếp sợ, khiếp sợ hóa thành vui sướng, hưng phấn la hét: “A ha ha ha, tôi thành công rồi!”
“Phanh”!
Trong lúc Thập Nhất đắc ý vênh váo, lần nữa bị Diệp Oản Oản một cước đạp bay.
Nhìn người bị chính mình đạp bay trên đất đang rên rỉ, Diệp Oản Oản thở dài, thành khẩn nói: “Xem ra, anh vẫn là không thành công nha…”
Ba người huấn luyện, cũng không dừng lại. Thập Nhất cùng Cà Lăm, vì năm nay tranh đoạt thi đấu, liều mạng tập luyện, tuy là bị Diệp Oản Oản dạy dỗ cực thảm nhưng sau mỗi lần lại cảm nhận được bản thân tiến bộ, hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ đau khổ gì, trong lòng bộc phát hưng phấn.
Ngày cuối cùng trước khi thi đấu, trong phòng huấn luyện.
“Ngày mai các anh sẽ thi đấu, huấn luyện đến đây chấm dứt, các anh cố gắng nghỉ ngơi đi.” Diệp Oản Oản nhìn hai người.
“Cảm ơn sư phụ!” Thập Nhất tràn đầy tự tin.
“Cà Lăm, đi theo sư phụ học tập những ngày qua, tiến bộ của anh cực lớn, tranh đoạt một chức đội trưởng phân đội Ám Vệ, hẳn không có vấn đề.” Thập Nhất nhìn lấy Cà Lăm nói.
“Đúng… Đúng… Đúng đúng đúng… Đội trưởng… Nói… Đúng!” Cà Lăm gật đầu liên tục.