Ba người mặc áo đen nghe người đàn ông tóc trắng nói, trên mặt một biểu tình ngu ngốc.
“Cút ngay!” Người áo đen nổi giận.
“Ai? Thực sự không suy nghĩ thêm chút nào sao?”
“Đừng vướng bận, nếu không cũng giết luôn anh!”
“Nếu không ít một chút, một trăm ngàn các người thấy thế nào?”
“…”
“Năm chục ngàn không thể ít hơn nữa!”
“Tìm chết”
Ba người mặc áo đen bị dây dưa đến không chịu được nữa, liếc mắt cùng nhìn nhau, đồng loạt đánh về phía người đàn ông tóc trắng, chuẩn bị đem vướng bận tiêu diệt.
Người đàn ông tóc trắng mỉm cười “Ah, thực sự không biết điều, năm chục ngàn nhưng mà mua ba cái mạng đây…”
Sắc mặt Diệp Oản Oản hơi chăm chú nhìn về hướng người đàn ông, người này rốt cuộc là người nào?
Mới vừa rồi xe của cô đều va thành như vậy, anh ta lại không sao.
Mặc dù cô biết Nước Hoa có một ít thế gia võ học, sau khi rèn luyện đến một trình độ nhất định, thân thể có thể chống lại ngoại lực, mình đồng da sắt cũng không phải truyền thuyết, nhưng xe đụng mà không sao thì hơi có phần kinh khủng đi?
Hơn nữa, đối mặt với ba sát thủ, mặt cũng không đổi sắc…
Khả năng thân thủ thậm chí còn hơn đám người Nhiếp Vô Danh…
Chẳng lẽ…Là người thân phận thần bí, cao thủ lánh đời?
Đang nghĩ như vậy, ba người áo đen đã đánh tới hướng người đàn ông tóc trắng.
Theo sát Diệp Oản Oản trợn mắt há mồm…
Quả đấm va chạm trên thân thể liên tục vang lên, người đàn ông tóc trắng bị ba người vây đánh ở giữa, không còn sức đánh trả.
Diệp Oản Oản: “Ây….”
Cô thật giống như…. Trí tưởng tượng quá nhiều….?
Cho nên, cái người này thật ra đơn giản là người giả vờ bị đụng đùa giỡn cô?
Kỹ thuật này, còn dám chào hàng muốn giúp hai bên đánh nhau? Rốt cuộc nghĩ như thế nào…
Thấy người đàn ông tóc trắng không còn sức đánh trả, ba người không quan tâm anh ta, nhanh chóng đánh về phía Diệp Oản Oản…
Ánh mắt Diệp Oản Oản lóe lên, nhất thời lên tinh thần đỡ lấy.
Suy nghĩ của cô với người đàn ông tóc trắng là sai nhưng với ba người này sẽ không sai, mới vừa rồi so chiêu, ba người này đều là cao thủ, cô đánh tay đôi với một người thì đã hết sức chứ đừng nói là ba người lận.
Chỗ này lại trước không nhà sau không cửa.
Trong lúc nhất thời, trong đầu Diệp Oản Oản thoáng qua vô số ý tưởng.
Nhưng mà, trước khi cô kịp nghĩ đối sách, phía trước ba người áo đen công kích cô đột nhiên im lặng không tiếng động ngã xuống đất.
Sắc mặt Diệp Oản Oản ngẩn ra, chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ…là người đàn ông tóc trắng đó?
Nhưng mà, làm sao trong một lúc lấy mạng của cả ba người? Đây là thân thủ như thế nào?
Rốt cuộc, Diệp Oản Oản thấy rõ người đàn ông tóc trắng đứng đối diện cô, sau lưng ba người áo đen kia, trên tay là một cây súng giảm thanh.
Chỉ thấy người đàn ông tóc trắng kia thổi họng súng, vỗ tro bụi trên quần áo, mặt khinh bỉ: “Đệt, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn đánh tới đánh lui! Thật cổ lổ sỉ!”
Diệp Oản Oản: “…”
Cô quả nhiên nghĩ nhiều…
Người đàn ông trắng nói xong, đạp lên thân thể ba người kia đi tới trước mặt Diệp Oản Oản đưa tay trắng nõn ra: “Đem ra đây!”
“Cái…Cái gì?” Diệp Oản Oản vẫn còn đang như trong mộng.
Người đàn ông tóc trắng: “Một trăm, vừa nãy cô mới đáp ứng.”
Diệp Oản Oản: “…”
Không phải chê ít sao? Thậm chí ngay cả một trăm cũng không tha…
Người đàn ông tóc trắng: “Làm sao? Không có tiền mặt? Có thể phát tiền trên WeChat.”