Anh ta nâng mặt Đường Vũ Nhu lên, mạnh mẽ chiếm lấy đôi môi của cô ta.
Hơi thở hai người đan lồng vào nhau, giọng anh khàn khàn, trầm thấp thốt ra một câu: “Tâm Nhan, anh yêu em.”
Nghe được câu này, cả người Đường Vũ Nhu cứng đờ ra.
Trái tim trong khoảnh khắc như bị xé làm ngàn mảnh, rách nát!
Nhìn người đàn ông thỏa mãn dựa vào sofa sau cuộc hoan ái, hốc mắt cô ta đột nhiên cay cay, mờ mịt sau một làn nước mắt…
Lúc này đây cô ta bỗng hiểu cái gọi là “vạn tiễn xuyên tâm” đau đớn đến mức nào.
Em đối với anh vẫn chưa đủ tốt sao?
Vì sao anh vẫn luôn không quên được Đường Tâm Nhan kia chứ?
Đợi khi Phó Tư Thần quay vào nhà tắm tắm rửa, Đường Vũ Nhu cầm lấy điện thoại di động của anh ta, cô ta bỗng nhìn thấy tấm ảnh được gửi tới từ một dãy số xa lạ.
Trong hình, Đường Tâm Nhan đang hôn một người đàn ông khác.
Khóe miệng cô ta cong lên thành một nụ cười trào phúng, khó trách Phó Tư Thần lại bết bát đến tình trạng kia, thì ra anh ta thấy tấm ảnh Đường Tâm Nhan thân mật với người đàn ông khác.
Giờ anh đã biết Đường Tâm Nhan kia chính là cái loại phụ nữ không biết xấu hổ, loại phụ nữ lẳng lơ, ong bướm rồi chứ?
Nhưng tại sao anh vẫn còn nhung nhớ cô ta mãi thế?
Đợi chú, sao bóng dáng người đàn ông bên cạnh Đường Tâm Nhan này nhìn có hơi quen quen nhỉ?
Đường Vũ Nhu nhíu mày, cô ta thấy quen nhưng lại không tài nào nhớ nổi mình từng gặp bóng người này ở đâu.
Cô ta lấy di động của mình là gọi đến cho Giang Na Nhi, người đã tham gia hoạt động ở Hồng Kông cùng cô ta.
“Na Nhi, Đường Tâm Nhan cũng vẫn ở Hồng Kông đúng không? Cậu tra giúp mình xem cô ta đã kết hôn với ai… Nếu người đó là người có tiếng tắm thì cậu nghĩ cách tung tin Đường Tâm Nhan đã từng có một đời chồng, cả chuyện lẳng lơ của cô ta ở An Thành nữa…”
Đường Vũ Nhu còn chưa nói xong nhưng cảm nhận có gì đó không đúng, vừa quay đầu lại lập tức nhìn thấy Phó Tư Thần vừa từ phòng tắm ra, bên hông vẫn quấn khăn tắm, anh ta đứng cách đó không xa mà nhìn chằm chằm cô.
Cô ta không ngờ anh sẽ ra nhanh như vậy.
Sau khi nghe thấy những gì cô ta nói, trên gương mặt anh tuấn của Phó Tư Thần bỗng chốc trở nên âm trầm kinh khủng. Anh ta đi thẳng đến trước mặt cô, ném mạnh di động trên trên tay cô ta xuống đất, một tay bóp chặt lấy cổ cô ta, tức giận ngút trời mà quát lên: “Là cô có phải không??
Đường Vũ Nhu ra vẻ không hiểu ý Phó Tư Thần, lông mày nhíu hỏi ngược lại anh ta: “Em làm sao?”
“Cô vì khiến tôi ly hôn với Tâm Nhan mà dốc hết công sức để chia rẽ chúng tôi phải không?” Anh ta không còn làm chủ được cơn giận của mình nữa.
Đường Vũ Nhu bị anh ta bóp cổ đến mức không thở nổi, cô ta sợ hãi, hoảng loạn lắc đầu nói: “Không phải em, chính là cô ta lên giường cùng với Phó Hào vào ngày hai người tân hôn, điều này không phải anh cũng biết sao?”
Đêm tân hôn đó, Phó Tư Thần uống quá nhiều nên ngủ say không biết trời đất gì, tới ngày hôm sau lại đột nhiên nhận được mấy bức ảnh một người con gái giống như là Đường Tâm Nhan đang nằm trong lồng ngực Phó Hào.
Lúc nhìn thấy những thứ đó, anh ta không cách nào bình tĩnh nổi, lập tức xé tan nát số ảnh đó.
Chính anh ta còn chưa xác minh xem số ảnh đó thật giả thế nào đã kết luận.
Đường Tâm Nhan đã giải thích với nah, cô ấy không hề phản bội anh, cũng chưa từng thông đồng với Phó Hào làm chuyên có lỗi với anh.
Nhưng anh ta lại không tin.
Đến vừa rồi, khi nghe những gì Đường Vũ Nhu nói với Giang Na Nhi anh ta mới hoài nghi tính thật giả của số ảnh đó, đáng tiếc đã quá trễ…