Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 489: Hấp Dẫn



Khi Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Đường Tâm Nhan ngồi ở sô pha với nước mắt, cô ấy há miệng vẻ mặt kinh ngạc.

Bước nhanh đến trước mặt Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm chau mày hỏi: “Tâm Nhan, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu đột nhiên trở về vậy? Mặc Trì Úy bắt nạt cậu sao?” Cố Nhiễm Nhiễm lo lắng hỏi.

“Tớ…”

Nghe những câu hỏi quan tâm của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan càng khóc nhiều hơn, đôi mắt trong veo động lòng người hiện lên vẻ đau khổ tột cùng.

“Cố Nhiễm Nhiễm, anh ấy không cần tớ nữa, anh ấy thật sự không cần tớ nữa rồi.”

Đường Tâm Nhan trực tiếp lao vào vòng tay của Nhiễm Nhiễm, lúc này cô chỉ có thể dựa vào người chị em tốt Cố Nhiễm Nhiễm này thôi.

Khi Đường Tâm Nhan liên tục bị Mặc Trì Úy nhận ra, nhưng lại nói với Cố Nhiễm Nhiễm anh đuổi cô ra, khi nói cho Cố Nhiễm Nhiễm, Cố Nhiễm Nhiễm liền tức giận.

“Mặc Trì Úy chết tiệt, dám làm như vậy với cậu, không được, tớ phải đi tìm anh ta tính sổ.”

Nhìn thấy bộ dạng Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột muốn lao ra ngoài, Đường Tâm Nhan nhanh chóng giữ chặt cô lại.

“Đừng đi tìm anh ta, tớ đã... không muốn có quan hệ gì với anh ta nữa, anh ta đã có Mạnh Bạch Chỉ, còn tớ… Và anh đã là hai đường thẳng song song không thể nào đan lại nhau nữa rồi.”

Trong giọng nói của Đường Tâm Nhan tràn ngập đau khổ.

Bằng sự khuyên bảo của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm cố nén cơn giận trong lòng, nhanh chóng qua an ủi Đường Tâm Nhanh đang rất đau buồn.

Bằng sự an ủi của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan từ từ bình tĩnh lại.



Trong biệt thự.

Mặc Trì Úy tưởng rằng sau khi Đường Tâm Nhan, trong lòng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng anh trầm mặt đứng bên cửa sổ một hồi lâu, tâm tình lại càng ngày càng tệ.

Bóp điếu thuốc lá trong tay, anh trở lại phòng ngủ.

Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, đêm nay anh hoàn toàn mất ngủ, nhưng không ngừng thấy ác mộng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Trì Úy cảm thấy đau đầu.

Chết tiệt, phát sốt rồi, cố sức ngồi dậy, thấp giọng chửi bới, mãi lúc sau anh mới phát hiện ra tối hôm qua chưa có đóng cửa sổ.

“A Lãnh, anh dậy chưa?” Giọng nói ngọt ngào của Mạnh Bạch Chỉ ngọt ngào truyền qua tấm cửa đến tai Mặc Trì Úy, nghe thấy giọng nói của Mạnh Bạch Chỉ, Mặc Trì Úy cảm thấy cơn đau đầu của mình càng nghiêm trọng hơn.

Anh tùy tiện cầm lấy khăn tắm bên cạnh, quắn quanh eo.

Khi Mạnh Bạch Chỉ đẩy cửa đi vào phòng, những gì nhìn thấy là hình ảnh Mặc Trì Úy chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, thân hình rắn chắc như báo săn, không chút mỡ thừa, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Bạch Chỉ ửng hồng, như hai đóa hoa đỏ thẹn thùng trong nháy mắt.

Mạnh Bạch Chỉ đi uyển chuyển đến sau lưng Mặc Trì Úy với đôi chân thon dài, trực tiếp từ phía sau ôm anh, cọ xát vào bộ ngực đầy đặn của cô ta.

“A Lãnh, để em … Trở thành người phụ nữ của anh được không?”

Giọng nói mềm mại điệu đà của Mạnh Bạch Chỉ, tỏa ra sự cám dỗ tột cùng, vang lên ở bên tai Mặc Trì Úy.

Hương thơm tinh tế đọng lại quanh mũi Mặc Trì Úy.

“Bỏ tay ra.” Giọng nói như từ nơi sâu thẳm của địa ngục phát ra từ cổ họng Mặc Trì Úy, giống một con dao sắc cắt qua lỗ tai của cô ta.

“A Lãnh, em đã là vợ chưa cưới của anh, em muốn… Bây giờ thành người phụ nữ của anh.” Để đạt được mục đích của mình, đôi tay ngọc mảnh mai của Mạnh Bạch Chỉ mềm mại, vòng qua eo rắn chắc của Mặc Trì Úy rồi luồn vào giữa hai chân anh.

Cô ta vẫn tin tưởng rằng vẻ đẹp và sự thuần khiết của chính mình là thứ mà Mặc Trì Úy không thể cưỡng lại được, chỉ là…

Tay cô ta còn chưa bắt đầu hành động, Mặc Trì Úy đã không chút do dự đẩy cô ta ra.

“Tôi nói rồi, sau khi kết hôn, không cần làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.” Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy trực tiếp ra khỏi phòng, cũng không thèm để ý đến Mạch Bạch Chỉ bị đẩy ngã trên mặt đất.

Nhìn thấy bóng lưng Mặc Trì Úy không chút lưu tình, Mạnh Bạch Chỉ tức giận liền nhào xuống giường, khóc thảm thiết.

Ra khỏi phòng ngủ, vẻ mặt Mặc Trì Úy ảm đạm đi đến phòng người hầu, nếu như anh không nhớ lầm thì người phụ nữ đó ở trong phòng này.

Anh âm thầm đẩy cửa phòng ra, một mùi thơm ngát nhàn nhạt phiêu tán trong không khí.

Là hương vị của cô.

Mặc Trì Úy nhìn thấy căn phòng trống rỗng, đôi mày sắc bén nhíu chặt vào nhau.

Ngay khi anh xoay người muốn rời đi, một tia sáng xẹt qua trước mắt anh.

Đó là cái gì?

Mặc Trì Úy bước tới, nhìn thấy một sợi dây chuyền ở dưới một góc giường, trên đó còn có một chiếc nhẫn đính kim cương lấp lánh.

Nhìn thấy chiếc nhẫn này, trong đầu Mặc Trì Úy, chợt hiện lên hình ảnh một người đàn ông quỳ một chân xuống trước mặt người phụ nữ, và cầu hôn cô.

Người đàn ông đó là ai? Là mình?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao hình ảnh như vậy lại xuất hiện trong đầu mình?

Mặc Trì Úy đã cố gắng nhớ lại tất cả mọi thứ, nhưng cơn đau đầu của anh như muốn nổ tung.

Anh đau đớn ngồi xổm xuống đất, một hồi lâu mới đứng dậy được.

Cuối cùng anh nắm lấy sợi dây chuyền trong tay, lảo đảo đi ra khỏi phòng người giúp việc.



Đường Tâm Nhan không biết mình đã ngủ bao lâu, phản ứng đầu tiên khi cô ngồi dậy, chính là sờ vào cổ mình.

Dây chuyền đâu? Sao mất rồi?

Không sờ thấy sợi dây chuyền trên cổ, Đường Tâm Nhan trong lòng thấy hơi hồi hộp, đôi mắt trong suốt như nước suối tràn đầy bối rối.

Cô lập tức xuống giường, mở hành lý ra tìm kiếm khắp nơi.

Nhưng sau khi tìm kiếm mọi thứ, vẫn không tìm được sợi dây chuyền mà cô xem như là báu vật của mình.

Chẳng lẽ là nó rơi ở phòng người giúp việc?

Không được, cô phải tìm được nó, nhất định phải tìm được nó.

Nghĩ đến cảnh Mặc Trì Úy hạnh phúc quỳ trên mặt đất cầu hôn cô, đôi mắt sáng như ngọc của Đường Tâm Nhan chợt lóe lên một tia sáng.

“Tâm Nhan, cậu muốn đi đâu vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm, hoảng sợ, vội vàng chạy đến trước mặt cô.

“Tớ phải đi về đó lấy một thứ, yên tâm đi, tớ sẽ sớm trở lại.”

Biểu cảm của Đường Tâm Nhan như mất đi báu vật của mình, làm cho Cố Nhiễm Nhiễm không có cách nào cản cô.

“Vậy cậu phải cẩn thận đó, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho tớ biết chưa?”

Cố Nhiễm Nhiễm dặn dò hết lần này đến lần khác.

Đường Tâm Nhan làm một cử chỉ OK, liền lập tức bắt xe, đi đến biệt thự tối hôm qua cô đã rời đi.

Đứng ngoài biệt thự, trong lòng Đường Tâm Nhan có cảm xúc lẫn lộn, cô chưa từng nghĩ rằng tối hôm qua cô vừa rời đi, hôm nay lại quay lại.

Nếu đụng mặt anh thì làm sao đây?

Liệu anh có nhẫn tâm xua đuổi cô như cách đây không lâu không?

Đường Tâm Nhan không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện đừng đụng phải Mặc Trì Úy, nên cô rất cẩn thận đi vào biệt thự.

Thấy phòng khách không có ai, cô nhanh chóng đến phòng người giúp việc nơi cô đã ở.

Mở cửa phòng ra, không khí trong phòng thoang thoảng mùi thuốc lá xen lẫn hương vị mát lạnh của người đàn ông.

Cô nhíu chặt đôi lông mày, nghi ngờ lướt qua tâm trí cô trái tim xẹt qua nghi hoặc.

Chẳng lẽ anh đã tới đây sao?

Không phải anh không bao giờ … Muốn nhìn thấy cô, tại sao lại đến phòng người giúp việc? Chẳng lẽ là muốn xem cô có trộm thứ gì không sao?

Cắn môi, Đường Tâm Nhan cố nén nỗi chua xót trong lòng, đi vào, đóng cửa lại.