Huyền Minh không biết lấy từ đâu ra một sợi dây xích dài, loại dây này giống hệt với cái dây xích trói tay Ngọc Trúc lúc cô chết đi. Có điều, khi sợi dây ở trên tay của hắn thì lại toát ra một loại uy lực lớn khác thường, khiến người khác phải e sợ.
Một tay hắn cầm lấy đầu của dây xích, một tay ném nó hướng về phía của cậu bé Phong. Trong nháy mắt, sợi dây đã quấn chặt khắp người của cậu bé kia, nó cố gắng vùng vẫy, hai tay vươn ra phía trước như muốn bắt lấy Ngọc Trúc.
Phong lúc này như hoá điên, nó rít lên từng tiếng chói tai, ánh mắt của nó không còn giống như một đứa trẻ mười hai tuổi nữa, mà giống như một con thú hung tợn muốn cắn xé con mồi trước mặt.
Lúc này, từ dưới sông trồi lên một đống bùn đen sền sệt, hắc lên mùi tanh hôi của cá chết, nó chầm chậm tiến đến sau lưng Ngọc Trúc, sau đó vươn đôi tay dài sắc nhọn cấu vào cổ Ngọc Trúc, nó dương hóc mắt sâu không có đáy nhìn hắn:
" Mau thả thằng nhóc ra, nếu không tao sẽ giết chết con nhỏ này! "
Ngọc Trúc bàng hoàng liếc mắt ra phía sau, một bóng đen nhớp nháp đen sì đang dựa sát sau lưng cô. Đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy một ma da hàng thật giá thật giống như vậy đấy. Toàn thân nó bốc lên mùi tanh tưởi khó ngửi chết đi được, Ngọc Trúc nuốt nước bọt, cố gắng đè nén cơn buồn nôn nơi cổ họng đang tuôn trào.
Huyền Minh vẫn nắm chặt lấy sợi dây, hắn đang phân vân! Chưa bao giờ hắn rơi vào hoàn cảnh này khi đi làm nhiệm vụ cả. Mà nếu như có lần nào đó giống như bây giờ thì hắn vẫn thường ưu tiên cho nhiệm vụ hơn. Bởi lẽ, bản tính của hắn vốn là như vậy mà, lãnh khóc, vô tình. Nhưng lúc này đây hắn lại không biết nên chọn cái nào? Là hoàn thành nhiệm vụ này, hay cứu lấy cô gái đáng nghi kia đây?
Ngọc Trúc ngồi bên này cũng không hy vọng hắn sẽ chọn cô, cô và hắn chỉ là tình cờ quen biết được hai ngày thôi. Nếu hắn đem cô hy sinh để đánh bại con ma da này thì cô cũng sẽ không oán trách lấy nửa lời. Mắc gì hắn phải chịu trách nhiệm cho cái mạng này của cô chứ? Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm dường như lại hé lên một tia sáng nhỏ nhoi, mong rằng hắn sẽ lựa chọn cô.
Từ đằng xa, một lá bùa màu vàng bay đến phía con ma kinh tởm kia. Lá bùa vừa chạm vào, da thịt nó đã cháy lên xèo xèo. Con ma tức điên quay đầu nhìn sang hướng của lá bùa. Đó chính là Việt Anh! Hắn mặc đồ của thầy pháp, sau lưng đeo một thanh kiếm gỗ dài, thắt lưng có mấy cái túi nhỏ, bên trong lấp ló mấy lá bùa màu vàng.
Ngọc Trúc nhìn thấy con ma đang lơ là, liền nhanh chóng lấy cây cài tóc hình hoa lựu mà lúc trước diêm vương đã ban thường cho cô mà đâm vào ngực của con ma. Nó hét lên đau đớn định nhào đến xé xác cô ra nhưng Việt Anh đã nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô vào lòng. Hắn vừa thở nhanh vừa áp xuống mặt cô hỏi nhỏ: " Em có sao không? "
Ngọc Trúc ngước nhìn Việt Anh lắc đầu, ánh mắt tò mò nhìn người trước mặt.
Việt Anh biết Ngọc Trúc đang tò mò cái gì, dù sao thì hắn cũng đã che dấu thân phận của mình suốt ngần ấy năm. Cho nên Ngọc Trúc nhìn hắn với ánh mắt như vậy cũng không có gì là lạ. Gia tộc của hắn hành nghề đã hơn mấy trăm năm, là nghề cha truyền con nối, nhưng cái nghề này luôn được nhà hắn giấu nhẹm đi. Bởi lẽ, cũng không có gì mà đem ra khoe mẽ cả. Nhưng được cái, nhờ bắt mấy con ma như thế này mà gia tộc hắn được trời ưu ái, ai trong nhà cũng có tuổi thọ cao, có người đã sống đến hơn cả trăm tuổi, tinh thần trí óc vẫn rất minh mẫn và khỏe mạnh không bệnh tật gì nhiều.
Huyền Minh đứng bên này nhìn Việt Anh đang ôm lấy Ngọc Trúc mà lửa nóng dâng trào lên bừng bừng. Hắn kéo mạnh lấy sợi dây khiến nó siết chặt đến nỗi khiến cậu bé tan biến trong làn khói. Nhưng bản tính hắn làm sao dễ dàng bỏ qua đến như vậy, hắn lấy ra một cái lọ nhỏ rồi hút linh hồn của cậu bé vào bên trong cái lọ. Khi trở về âm giới sẽ bị xử phạt sau.
Con ma da nhìn thấy Phong bị Huyền Minh bắt đi thì tức điên rú lên một cái. Nó khó khăn lắm mới tìm được một người có số mệnh phù hợp để bắt về làm tay sai, ấy vậy mà lại bị cái tên trước mặt bắt đem đi mất. Làm sao mà không tức cho được chứ?
Nó nhào đến, giương tay cào sâu một cái vào người của Huyền Minh. Mà không hiểu sao hắn lại không né được một đòn này. Hứng trọn một nhát ngay lòng ngực, máu ứa ra thấm đẫm cả xiêm y.
Con ma thấy vậy thì cười lên lanh lãnh, nó thỏa mãn đưa ra bộ mặt đắc ý. Rồi nhanh chóng nhảy xuống sông trốn mất.
Ngọc Trúc cảm thấy nơi đáy lòng nhói lên từng nhịp. Cô không hiểu tại sao lại cảm thấy khó chịu đến như vậy. Nước mắt cứ bất giác rơi xuống. Cô đẩy Việt Anh qua một bên, nhào đến đỡ hắn vào trong lòng. Gọi lớn: " Huyền Minh! Anh không sao chứ? Mau mở mắt ra nhìn tôi đi! "
Hắn nghe thấy tiếng cô gọi rất rõ, còn có thể cảm nhận sự lo lắng trong giọng nói của cô. Nhưng đôi mắt không nghe theo ý hắn, cứ nhắm nghiền lại.
Việt Anh siết chặt tay thành hình quả đấm. Hắn đi đến vác Nam lên vai rồi đi về hướng Ngọc Trúc: " Anh đưa em về nhà của anh! Bà anh là thầy thuốc, chắc sẽ cứu được cho anh ta thôi, và cậu bé này cũng cần được xem qua nữa! "
Ngọc Trúc lấy tay lau vội nước mắt, cô cảm ơn Việt Anh rồi dìu Huyền Minh lên xe của Việt Anh đang đậu ở gần đó. Người cô khá nhỏ so với cơ thể to lớn của Huyền Minh, cho nên Việt Anh phải đem Nam vào trong xe trước rồi mới quay qua phụ cô đưa Huyền Minh vào trong.
Ngọc Trúc ngồi trong xe cứ không ngừng nhìn gương mặt đang dần chuyển xanh của hắn mà lắng. Chẳng phải mới tối hôm qua hắn còn khỏe đến mức một nhát kiếm hạ gục cả bọn quỷ hay sao? Sao đến hôm nay đã không né được một đòn này rồi chứ?