Huyền Minh đưa Ngọc Trúc đến tận gốc cây lê già, từ chỗ này rẽ phải rồi đi thêm mười phút nữa thì sẽ nhìn thấy cánh cửa lớn của điện Thạch Lựu.
Trước khi Huyền Minh xoay người rời đi, Ngọc Trúc khẽ níu lấy vạt áo của hắn, ngượng ngùng hỏi:
" Liệu chúng ta sẽ còn gặp lại nhau chứ? "
Huyền Minh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô, hắn mỉm cười: " Nếu có duyên, chắc chắn sẽ gặp lại! " rồi rời đi!
Ngọc Trúc lê từng bước chân nặng nhọc đi đến điện Thạch Lựu, cô khẽ đưa tay lên cảm nhận nhịp tim của mình, hình như trái tim này đã biết rung động mất rồi! Nó không sống như cái cách mà cô từng dành cho Việt Anh, một cảm giác mới lạ và xao xuyến như ánh nắng mai. Mà chính là cảm giác như muốn được cùng đối phương ở bên cạnh nhau, chia sẻ với nhau những thứ nhỏ nhặt nhất, đến hết cuộc đời.
Nghĩ như vậy, đôi má của Ngọc Trúc ửng hồng e thẹn.
Chợt cô nhìn thấy Lưu Phán Quang đang nhanh chân bước ra khỏi điện Thạch Lựu, ánh mắt hắn còn nhìn xung quanh như thể sợ ai đó phát hiện ra vậy.
Vừa nhìn thấy Ngọc Trúc đang nhìn mình, hắn giật mình một cái, rồi giây sau đó đã trở lại bình thường, giống như không có chuyện gì xảy ra cả.
Ngọc Trúc mặc dù tò mò làm sao mà hắn hay lui đến điện Thạch Lựu đến như vậy, chẳng lẽ hắn rất rãnh sao? Nhưng cô đã nhanh chóng dẹp cái thắc mắc ấy sang một bên, cúi đầu xuống nhường đường cho Lưu Phán Quang.
Hắn cũng không nói gì, nhanh nhẹn bước đi mất dạng.
Ngọc Trúc vừa bước vào cửa lớn điện Thạch Lựu, đã thấy nơi đây hình như hơi khác một chút. Từ bao giờ mà điện Thạch Lựu này lại nhiều người đến như vậy? Vừa vào đến cửa lớn đã chạm mặt ba tì nữ đang cặm cụi quét lá, đi đến sảnh lớn lại thấy hai người đang dùng khăn ướt lau bụi trên cột đình.
Ngọc Trúc đi thật nhanh đến phòng của Xuân Mai, từ nãy đến giờ cô đã gặp hơn mười người, tì nữ có, mà lính canh cũng có!
Xuân Mai đang nhai mấy trái nho màu đen, to tròn, nhìn thấy đã biết loại nho này rất mắc tiền. Xuân Mai bỏ liền một lúc hai trái vào miệng, gương mặt vui vẻ cảm nhận hương vị ngọt lịm của nho, vừa nhìn thấy Ngọc Trúc ở ngoài cửa, Xuân Mai đã vội đứng dậy, chạy ào đến ôm lấy Ngọc Trúc, nuốt hết đống nho trong miệng rồi mới nói:
" Cuối cùng cô cũng trở về rồi? Có bị thương chỗ nào không? Diêm Vương, ngài ấy không trách phạt cô đó chứ? "
Ngọc Trúc ngớ người nhìn Xuân Mai hỏi lại: " Diêm Vương? Tôi có gặp ngài ấy đâu? "
Xuân Mai đưa đôi mắt to tròn nhìn Ngọc Trúc: " Nhưng rõ ràng lúc đó… Thôi! Không gặp ngài ấy cũng tốt, tránh cho chúng ta bị phạt! "
Xuân Mai kéo tay Ngọc Trúc ngồi xuống ghế, tiện tay nhét vào trong tay cô mấy quả nho căng bóng:
" Vậy làm sao cô có thể trở về được vậy? "
Ngọc Trúc bỏ một quả nho vào miệng, vừa cắn một cái, dòng nước thơm ngát, ngọt ngào loang tỏa trong khoang miệng: " Tôi gặp một người, anh ta tên là Huyền Minh! Anh ta giúp tôi trở về đây đó! "
Xuân Mai cũng không hỏi nhiều, cô lộ ra bộ mặt an tâm: " Về được là tốt rồi! "
Ngọc Trúc nhìn mấy quả nho trong tay, rồi hỏi: " Làm sao mà cô có được cái này vậy? Tì nữ như chúng ta làm gì được ăn loại nho ngon đến như vậy? "
Xuân Mai cười rồi gãi đầu: " Cái này … cái này là Lưu Phán Quang… ngài ấy… ngài ấy đem đến cho tôi! " - Gương mặt Xuân Mai thoáng chốc đã đỏ ửng lên như say rượu vậy.
Ngọc Trúc nheo mắt lại nhìn Xuân Mai, tỏ ý trêu chọc: " Lúc nãy tôi vừa chạm mặt ngài ấy ở ngoài cửa lớn! " - Cô nắm chặt tay của Xuân Mai rồi nói tiếp: " Mau nói cho tôi biết đi! Tôi mới đi có ba ngày, mà hai người đã thân thiết với nhau đến như vậy rồi hay sao? "
Gương mặt Xuân Mai càng đỏ hơn nữa, cô ấp úng nói chẳng nên câu: " Cái này… cái này…"
Nhìn gương mặt xấu hổ của Xuân Mai, Ngọc Trúc bật cười: " Được rồi! Nếu cô chưa muốn nói thì để sau vậy! Nhưng cô phải hứa với tôi là, nếu như có chuyện tốt xảy ra, thì tôi là người đầu tiên được biết, có được không? "
Xuân Mai thở mạnh ra một cái rồi gật đầu như gà mổ thóc: " Ừm! Nhất định tôi sẽ nói với cô đầu tiên! "
" À, mà phải rồi! Sao trong điện lại xuất hiện nhiều người đến như vậy? Có chuyện gì sao? "
Xuân Mai nhích ghế đến gần Ngọc Trúc hơn rồi nói nhỏ: " Có một vị khách đến đây ở vài ngày, tôi cũng không biết vị khách ấy là ai, có thân phận như thế nào nữa! Chỉ biết rằng vị khách ấy nói một tiếng, Diêm Vương đã cho người đến dọn dẹp lại nơi này, còn cho thêm nhiều quỷ sai đến canh gác nữa! Nhưng mà …( Xuân Mai càng nói nhỏ hơn nữa) … Tai của vị khách ấy rất thính, cho nên … "
Xuân Mai chưa kịp nói hết câu, thì cánh cửa phòng của cô liền bị bật mở ra một cái " Rầm ". Sau đó là một âm thanh vang lên khiến cả hai người giật bắn mình: