Cô Vợ Nhỏ Của Diêm Vương Đại Nhân!

Chương 9: Vừa chạm mặt đã nói lời đanh thép (2)



 Tư Lộ là nữ nhi duy nhất của thành chủ Tư Hạ Phong, chức vụ của ông ta khá cao trong âm giới, lại có được sự tín nhiệm của Diêm Vương nên càng thêm hống hách, khinh người.

 Tư Lộ mặc dù tính khí giống hệt phụ thân của mình, nhưng được cái là cô ta rất đẹp, lại thêm dáng người nóng bỏng nên được rất nhiều công tử, quan viên trong âm giới để mắt đến. Nhưng con người cô ta tham lam như vậy, với mấy chức vị nhỏ bé kia thì làm sao có thể khiến cho cô ta thỏa mãn được chứ. Chỉ có chức vị cao nhất trong âm giới mới xứng với ả mà thôi.

 Nghĩ như vậy, Tư Lộ liền không từ mọi thủ đoạn để có thể bước chân vào điện Ngọc Bàng của Diêm Vương. Nhưng ai ngờ, kể từ năm trăm năm trước, điện Ngọc Bàng không cho phép tì nữ vào bên trong nữa. Tưởng chừng như đã thất bại, phụ thân của ả lại đem về một tin tức mới, nhóm lên ngọn lửa tham vọng trong lòng ả thêm một lần nữa.

Cứ ngày mười mỗi tháng, Diêm Vương đều có nhã hứng mà đến điện Thạch Lựu này ngắm hoa một lần. Chính vì vậy mà ả ta mới phải chịu thiệt thòi mà vào đây làm tì nữ trong điện Thạch Lựu này đây.

Còn về phần Noãn Tâm, cô ta thật ra không có thân phận cao quý gì cả. Cũng chỉ là một tì nữ thân cận đi theo để hầu hạ Tư Lộ mà thôi. Vì là tì nữ bên cạnh Tư Lộ từ khi còn bé, cô ta được ăn diện hơn các tì nữ khác một phần và còn không phải động tay vào những việc mà các tì nữ phải làm.

Dã tâm của Noãn Tâm cũng không phải là dạng tầm thường, mặc dù cô ta suốt ngày đi theo bên cạnh Tư Lộ để nịnh nọt chủ tử của mình. Nhưng chỉ bản thân cô ta mới biết rõ thật sự bản thân mình muốn cái gì mà thôi!

Chiều hôm nay, Noãn Tâm đi ra ngoài để lấy điểm tâm cho Tư Lộ thì nhìn thấy Lưu Phán Quang tự thân đem cơm đến cho bọn người Xuân Mai.

Từ lúc bọn họ đến đây làm tì nữ cũng đã gần cả chục năm ngoài, có bao giờ nhìn thấy Lưu Phán Quang đưa cơm bao giờ đâu. Cô ta nghe nói sáng hôm nay có người mới đến, ấy vậy mà buổi chiều Lưu Phán Quang liền tự mình đem cơm đến cửa, chắc chắn chuyện này có liên quan đến người mới đến này, Tâm Noãn liền nhanh chóng quay trở về phòng tọc mạch lại chuyện này cho Tư Lộ nghe.

Chuyện vừa truyền đến tai Tư Lộ, cô ta liền tức giận mà đập mạnh bàn. Hùng hổ muốn đi kiếm chuyện với người ta.

Hai người vừa đạp cửa vào, đã thấy Xuân Mai cùng Ngọc Trúc đang đưa mắt nhìn mình. Tư Lộ lớn tiếng quát:

" Con tiện nhân này, vừa mới đến liền có ý dụ dỗ nam nhân. Ngươi có biết hai chữ ' liêm sĩ ' viết như thế nào hay không hả? "

Xuân Mai nhìn bộ dạng đanh đá của cô ta mà tức giận siết chặt tay mình lại. Ngọc Trúc ngồi bên cạnh vậy mà lại không cảm thấy tức giận, bây giờ cô đã chết rồi, cũng không có người thân, chỉ có một mình cô ở nơi này, còn sợ cái gì nữa chứ, chết thì cũng đã chết rồi! Người ta thường hay nói rằng, không sợ người giàu, mà chỉ sợ người trong tay không còn gì để mất mà thôi. Và cô chính là một minh chứng cho câu nói này đây!

Ngọc Trúc mặt lạnh băng, nhìn Tư Lộ mà trả lời:



" Không biết! " - Đúng vậy, chữ của âm giới, cô hoàn toàn không biết lấy nửa chữ, chứ đừng nói chi đến hai chữ này.

Tư Lộ tức đến nỗi hai mắt long lên sòng sọc, ả ta chỉ tay về phía Ngọc Trúc, sau đó quay đầu nói với Noãn Tâm:

" Tát nó cho ta, tát cho đến khi nào nó không còn hống hách nữa thì thôi! "

Noãn Tâm đứng phía sau bắt đầu xoắn tay áo của mình lên, bước lên phía trước nhắm đến đôi má trắng nõn của Ngọc Trúc.

Ngọc Trúc làm sao có thể để bản thân mình chịu thiệt, cô bị bắt nạt suốt mười tám năm qua là quá đủ rồi, không thể đến lúc trở thành ma rồi mà vẫn còn để bị bắt nạt được. Chẳng phải lúc trước Xuân Mai có nói qua chỗ này không ai quản sao? Được, nếu đã không ai quản thì hôm nay cô sẽ chơi tới bến với bọn người hung hăng này luôn. Xem xem là mệnh ai cứng hơn!

Ngọc Trúc nhanh chóng vớ lấy cái chén đặt tên bàn ném về phía của Noãn Tâm, cô ta né kịp qua một bên, nhưng vẫn bị cắt trúng một mảng dài trên má, máu cứ từ chỗ đó mà ứ ra.

Ngọc Trúc lúc đầu có hơi ngạc nhiên vì thấy cô ta chảy máu, nhưng giây sau cũng ngờ ngợ ra vài đều. Chỉ có cô là chết rồi thôi, chứ bọn họ thì chưa. Họ được sinh ra và lớn lên ở nơi này, chưa hề trải qua cái chết, làm sao mà không chảy máu cho được.

Tư Lộ bị Ngọc Trúc chọc cho tức giận, mắt nhìn thấy giỏ xách ở trên bàn ăn, đây chính là thứ mà Lưu Phán Quang tận tay đem đến, làm sao có thể để cho bọn người Ngọc Trúc được hưởng lợi.

Cô ta cầm lấy giỏ xách đưa lên cao, cười cợt nhã: " Muốn ăn cơm sao, các ngươi không xứng! " - Sau đó toang ném chiếc giỏ xuống đất nhưng đã bị bàn tay thon dài của Lưu Phán Quang dựt lấy. Hắn đưa ánh mắt sắc lạnh như băng nhìn Tư Lộ, thanh âm trầm xuống vài phần:

" Đồ ăn ta đem đến, tại sao lại không xứng để bọn họ ăn? "

Nhận ra sự hiện diện của Lưu Phán Quang, cả bốn người bọn họ trong chốc lát cứng đờ người ra. Ngọc Trúc đang cầm cái chén thứ hai định ném Noãn Tâm thêm lần nữa thì nhanh chóng thu tay về, dấu nhẹm cái chén ra sau lưng, đầu cúi xuống đất không dám nhìn thẳng.

Tuy nhiên hành động vụn về này của cô làm sao qua mắt được tên trước mặt, môi hắn khẽ cong lên lộ ra ý cười, nhớ đến trước đó, ai đó đã lo lắng cho cô đến mức bắt hắn ngay lập tức phi qua bên đây xem tình hình như thế nào, ai mà ngờ được cô nhóc này cũng không phải dạng chịu đứng yên cho người khác bắt nạt.