Cô Vợ Oan Gia

Chương 20: Tỏ tình



Nhận ra lần này anh không dùng biện pháp phòng tránh, cô vội đập tay lên vai anh:

- Anh làm vậy em có thai thì sao?

- Thì sinh thôi.

Mồ hôi chảy từng giọt trên mặt và vòm ngực rắn chắc, ánh mắt anh cũng hiện lên sự quyết tâm khó lay chuyển nhưng cô gái đang quấn lấy thân thể và linh hồn anh lại do dự, cô cau mày:

- Nhưng em còn đang đi học, em cũng mới mười chín tuổi thôi.

Cô còn quá trẻ để làm mẹ vào lúc này, hơn nữa anh cũng nói bọn họ sau này sẽ ly hôn nên không nhất thiết phải để lại bất kỳ thứ gì làm sợi dây liên kết giữa hai người làm gì.

Người đàn ông thở hắt ra, anh thả chậm động tác rồi từ từ dụ dỗ cô:

- Em chỉ việc sinh thôi, còn nuôi con sẽ do anh phụ trách. Anh cũng sẽ cố gắng để không ảnh hưởng đến việc học của em.

Bị anh dụ dỗ rồi lại dày vò về thể xác khiến cô cực kỳ khó chịu, anh nói gì cũng gật đầu để nhanh chóng chấm dứt sự trống rỗng trong người.

Minh Tiến đạt được mục đích thì cười không khép được miệng, anh không ngừng hôn lên môi cô khiến hơi thở của cô dần nhiễm mùi hương của anh, cả người không có chỗ nào là không bị anh cắn mút, anh còn dụ dỗ cô:

- Có muốn anh dạy em cách tạo dấu hôn không?

- Muốn.

Mơ màng, cô bị anh lật người đổi thành cô ngồi trên người anh. Tư thế này khiến cô càng nhạy cảm hơn, đầu óc cô trống rỗng, anh nói gì cô chẳng nghe thấy, chỉ chăm chăm khắc sâu gương mặt của anh vào đầu mình, cổ họng phát ra tiếng nỉ non khiến người đàn ông càng phát cuồng, gần như quấn lấy cô suốt một đêm dài không biết mệt mỏi.

Sau cùng cô cũng thành công tạo được một dấu vết trên người anh nhưng là vết răng cắn ở bả vai anh vì liên tục bị anh đưa lên đỉnh, cô không chịu được nên cắn lên vai anh ngăn tiếng thét bật khỏi đầu môi. Anh cười nhạo cô:

- Xem ra em vẫn còn phải học hỏi dài dài đấy nhỉ.

Hà Nhiên nằm úp sấp trên giường, trên người đắp chăn mỏng lộ ra bả vai trần mượt mà. Bị anh chê, cô bực tức quát anh một câu:

- Anh im đi.

Cô mệt đến không mở nổi mắt, giọng nói cũng khàn đi nhưng cô vẫn cố gắng lấy gối đập cho anh một cái để trả đũa rồi mới chịu ngủ hẳn.

Hà Nhiên muốn đánh anh nhưng cổ tay bị giữ chặt lại rồi sờ nắn đủ kiểu, cô buộc phải mở mắt ra nhìn anh.

- Anh làm cái gì đấy?

Anh vẫn đang ướm thử cổ tay cô rồi sau đó đặt bàn tay cô vào lòng bàn tay mình. Tay cô rất nhỏ như tay trẻ con vậy, anh bọc cả bàn tay cô vào lòng bàn tay mình rồi lại thả ra trêu chọc mấy ngón tay cô không biết chán.

- Anh muốn mua cho em một chiếc đồng hồ rồi gắn định vị lên đó, như thế sau này không lo không tìm được em nữa.



- Mua đồng hồ đôi thì được chứ gắn định vị lên đó mà va đập ở đâu hỏng mất làm thế nào?

Dù buồn ngủ díp mắt nhưng tư duy của cô vẫn rất rõ ràng khiến anh bật cười, thuận thế hỏi cô:

- Thế theo em thì anh nên làm thế nào?

- Em nghĩ đã, nhưng mua đồng hồ đôi được đấy. Anh một cái, em một cái là người ta biết mình là người yêu hoặc vợ chồng ngay.

Ngủ rồi vẫn không quên nghĩ cách giữ chồng. Minh Tiến bật cười thành tiếng, anh nhéo cặp má mềm mại của cô rồi cũng hôn lên hai má cô.

- Cũng đúng, phải mua đồ đôi rồi hay đi dạo chụp ảnh với nhau để người ta biết vợ chồng mình hạnh phúc thế nào chứ nhỉ.

- Ừm...

Hà Nhiên bị anh hôn đến cơ miệng bị tê, cô bèn vùi mặt xuống gối trốn tránh anh, lòng thầm nghĩ rốt cuộc anh bị làm sao mà cứ táy máy cô mãi. May là sau đó anh vẫn buông tha cho cô và nằm bên cạnh ôm cô ngủ.

Buổi chiều, Minh Tiến quay lại công ty xử lý công việc rồi lại nhanh chóng về nhà dẫn vợ đi ăn tối. Hà Nhiên càng kinh ngạc hơn, cô sờ trán anh với vẻ khó hiểu:

- Anh bị sốt à? Tự dưng lại nổi hứng ra ngoài ăn tối thế?

- Vợ chồng đi ăn tối riêng có gì lạ đâu em.

Hà Nhiên mặc áo khoác gió phối với quần ống rộng và giày thể thao sáng màu nhìn vô cùng trẻ trung năng động. Minh Tiến cũng diện bộ đồ tương tự cô nhưng tông màu tối hơn, hai người không vào nhà hàng sang trọng mà ăn cửa hàng bình dân rồi đi dạo bên công viên với hai tay đan chặt.

Cô càng thêm khó hiểu, cứ quay đầu nhìn anh mãi cho tới khi anh hỏi cô:

- Mặt anh dính gì à? Sao em nhìn anh suốt thế?

- Không, nhưng em thấy anh lạ lắm. Đang yên đang lành lại muốn sinh con với em, còn đưa em đi hẹn hò nữa chứ.

Cô không chắc chắn về cảm giác của mình nên cô muốn dụ anh nói ra ý đồ của anh, chẳng ngờ phía trước lại có buổi biểu diễn nghệ thuật đường phố nên mọi người ồ ạt kéo sang bên đó, hai người Tiến Nhiên cũng bị đoàn người đẩy đi nhưng vì quá thấp nên cô chẳng nhìn thấy gì cả. Đang kiễng chân muốn xem mọi người phát cuồng vì cái gì, Minh Tiến chợt vỗ vai cô để cô quay lại nhìn mình rồi mới vỗ lên vai anh ý bảo cô ngồi lên đó.

- Được không anh, em nặng lắn đấy.

- Được.

Nghe anh chắc chắn như vậy cô mới trèo lên vai anh ngồi để. Tầm nhìn được nâng cao khiến cô chới với hơi sợ hãi nên bám chặt tay anh để bản thân không ngã ra sau nhưng anh liên tục an ủi cô sẽ không sao nên cô cũng dần thả lỏng và tập trung nhìn về phía trước. Hoá ra là một ca sĩ nổi tiếng đi dạo ở đây và bị fan nhận ra nên tụ tập lại, nam ca sĩ này liền hát tặng các fan vài bài hát của mình.

Tuy nam ca sĩ này rất nổi tiếng nhưng Hà Nhiên không có hứng nghe anh ta hát, cô cũng sợ vai Minh Tiến bị đau nếu cô ngồi quá lâu nên vỗ nhẹ lên tay anh để anh thả mình xuống.

- Không xem nữa à?

- Vâng ạ.

Nghe cô xác nhận anh không thả cô xuống ngay mà đưa cô ra khỏi đám đông rồi mới cẩn thận thả cô xuống. Bởi vì anh rất đẹp trai lại thêm Hà Nhiên ngồi trên vai anh với chiếc áo khoác màu hồng phấn cùng chiếc quần ống rộng màu trắng vô cùng nổi bật nên nhiều người ngoái nhìn, có vài cô gái còn đòi bạn trai mình làm giống bọn họ nhưng rất ít người làm được. Không phải ai cũng đủ khoẻ để cõng bạn gái một thời gian dài, mà dù có được thì có vài cô cũng giống Hà Nhiên, không nỡ để người yêu cõng mình như thế.



Sau khi hai chân chạm đất, anh vẫn giữ eo cô thêm một lúc mới buông ra, còn cảm thán một câu:

- Eo em nhỏ thật đấy.

Không chỉ eo mà chỗ nào trên người cô cũng rất đẹp và cân đối.

- Không chỉ nhỏ đâu, em còn có cơ bụng nữa đấy.

Ở ngoài nên cô không dám vén áo lên khoe với anh nhưng vẫn vỗ nhẹ lên bụng với vẻ tự hào khiến ai đó buồn cười, cũng gật đầu phụ hoạ với cô:

- Hôm qua anh sờ rồi, cảm giác rất được nhưng giờ lại quên sạch, chắc tối về sờ lại lần nữa mới được.

- Anh lưu manh nó vừa thôi. Tối em muốn đi ngủ, không làm gì nữa hết.

Nghĩ đến chuyện hôm qua là cô lại đỏ mặt, Minh Tiến học đâu mấy trò kỳ cục rồi dụ cô làm cùng mình khiến cô nghĩ lại lại muốn độn thổ vì xấu hổ. Ai đó vẫn rất hồn nhiên:

- Thì anh chỉ sờ bụng em thôi chứ có định làm gì nữa đâu. Với cả sau này em mà mang thai rồi bụng sẽ to lên không còn cơ nữa nên anh phải sờ cho đủ trước chứ. Vợ mình thì việc gì mình phải nhịn với ngại đúng không?

Chẳng hiểu sao cô lại nghe ra anh có ý khác, mà ý đó còn chẳng tốt đẹp gì. Hà Nhiên kéo mũ lên đội kín đầu mình rồi bước nhanh về phía trước. Anh không tha cho cô còn bám theo sau trêu chọc:

- Em cũng có thể sờ lại bụng anh mà, không chỉ bụng không đâu, cả người anh là của em hết nên em thích sờ chỗ nào cũng được.

Nghe vậy cô quay lại chọc ngón tay lên ngực trái của anh, nửa đùa nửa thật hỏi:

- Thế tim anh thì sao? Nó có phải của em không?

Anh giữ chặt tay cô, ấn nhẹ lên ngực mình, giọng nói và vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến thế, dõng dạc nói từng từ.

- Phải. Của em hết. Thế trái tim của em thì sao? Nó thuộc về ai thế?

Anh thật sự rung động với cô là điều không thể chối cãi và anh cũng chẳng hề che giấu điều đó mà luôn thể hiện cho cô biết và thăm dò thái độ của cô với anh, cho nên khi cô hỏi anh vấn đề này, anh thừa nhận vô cùng dứt khoát và thẳng thắn.

- ...

Bình thường anh nói chuyện với cô luôn mang theo sự trêu đùa nhưng hôm nay anh lại nghiêm túc đến lạ thường, ánh mắt nhìn cô vô cùng tình cảm và nóng bỏng, nhịp tim trầm ổn hơi gia tốc chứng tỏ sự hồi hộp, thấp thỏm chờ đáp án từ cô. Bị anh hỏi ngược lại, cô ngây ra, sau đó bật cười che giấu đi sự thẹn thùng của mình:

- Về người đang đứng trước mặt em đó.

Họ rung động với đối phương từ lâu nhưng luôn không chịu mở lời, mãi cho tới ngày hôm nay.

Không gian xung quanh ồn ào là vậy nhưng lại chẳng thể xen nổi vào thế giới của hai người hiện tại. Ánh mắt cả hai nhìn nhau cũng chưa bao giờ lại nồng nàn tình cảm như bây giờ.

Anh có cô, cô cũng có anh. Vậy là đủ.
— QUẢNG CÁO —