Nghe giọng nói quen thuộc của Hà Nhiên, ông Quý ngỡ như mình gặp ảo giác, ông mấp máy môi mấy lần mới gọi tên cô một cách hoàn chỉnh:
- Con là Hà Nhiên thật sao?
- Vâng ạ. Con xin lỗi vì đã giấu bố, nhưng con đang có thai mà bà Hoa lại rất điên cuồng nên con mới thuận thế giả chết một thời gian cho đến khi bà ta chính thức bị bắt.
Còn có thêm một lý do nữa là cô muốn biết liệu cô biến mất bố cô có vui hơn chút nào không? Bây giờ biết đáp án rồi nên cô cũng chẳng muốn giận ông nữa, nếu ông muốn làm hòa, cô rất sẵn lòng bỏ qua những sai lầm ngày trước của ông.
Suy cho cùng con người vốn không hoàn hảo lại thêm ông là bố ruột của cô, mấy năm qua ông cũng đối xử với cô rất tốt nên cô cũng chẳng muốn tiếp tục so đo với ông về vấn đề này làm gì. Buông bỏ hận thù, khúc mắc trong lòng thì bản thân mới có thể thanh thản nhẹ nhõm được.
- Con còn sống, tốt quá rồi!
Ông Quý ôm cô một cái thật chặt rồi lập tức thả ra ngay, sau đó ông quay đầu sang một bên lau nước mắt. Hà Nhiên cũng tranh thủ đặt bó hoa lên ngôi mộ một người phụ nữ rất xinh đẹp, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mẹ ruột của mình, bà ấy rất trẻ và xinh đẹp, đôi mắt của Hà Nhiên có lẽ được thừa hưởng từ người mẹ này của mình, chả trách ngày trước bà Hoa cứ hay nói bà ấy không thích đôi mắt của cô dù ai cũng khen nó rất đẹp.
...
Hai bố con ông Quý làm hòa, Minh Tiến và bà Hương cũng được thả sau khi có kết quả điều tra.
Về phần bà Hương, tuy bà rút lui vào phút cuối nhưng điều đó không đủ để bà thoát tội, sau bố chồng cô bắt được gã quản lý dự án kia mới bắt hắn sửa lời khai cứu vợ mình nên bà mới được thả. Dù ông giận điên người vì cái tính tham lam ích kỷ của vợ mình nhưng vì bà đã biết lỗi lại thêm các con khuyên nhủ nên ông cũng chỉ mặt nặng mày nhẹ chứ không bỏ vợ. Nhưng ông cũng ra tối hậu thư nếu còn có lần nữa sẽ lập tức ly hôn ngay.
Bà Hoa bị bắt rồi nên Hà Nhiên cũng đến đồn công an xóa đơn mất tích, tiện thể đón chồng cô luôn. Tuy nói anh không chịu khổ gì nhiều nhưng trong nhà giam thì tốt thế nào được, anh gầy hơn, cằm lúm phúm râu, lúc anh hôn cô, râu chọc vào má cô nhói nhói làm cô xót anh muốn chết, về nhà liền bảo Chu Khải nấu cơm cho chồng mình ăn khiến anh ta nhảy dựng lên:
- Cô nương ơi, cô coi tôi là người hầu của cô đấy à? Sai riết thuận miệng rồi hả? Cô quên tôi là ai rồi à?
- Ai bảo anh nấu ngon làm chi, đi làm đi, có khi tôi vui tính còn giúp anh với Chu Thanh đấy.
- ...
Cái cảm giác bị người khác nắm điểm yếu mà chẳng thể làm gì người ta chẳng dễ chịu chút nào, chỉ có thể cam chịu đi nấu cơm cho vợ chồng cô. Nấu xong anh ta trừng mắt dọa dẫm:
- Ăn xong cút về nhà vợ chồng mấy người đi, có nhà to thế mà suốt ngày chạy đến nhà người ta ở là sao hả?
Từ lúc bắt bài anh ta thích em gái nuôi của mình và bị cô bé phát hiện là cả người Chu Khải như quả bom di dộng, hở tí là nổ, hở tí là nổ. Hà Nhiên quen rồi nên vẫn rất hồn nhiên, cô còn vẫy tay xua đuổi anh ta:
- Rồi, rồi. Anh ra ngoài đi.
- ...
Cô thật sự coi anh ta là người hầu của mình thật đấy à?
Chu Khải tức giận bỏ ra ngoài nhưng ngay ngày hôm sau lại mặt dày chạy đến nhà Hà Nhiên làm khách, lý do không vì cái gì khác ngoài Chu Thanh, Hà Nhiên vừa về nhà thì con bé cũng chạy đến chỗ cô ở với lý do chăm sóc bà bầu nhưng thực chất là trốn tránh anh ta. Cùng là nuôi vợ từ bé mà sao Minh Tiến giành được tình cảm của Hà Nhiên dễ thế mà anh ta lại trầy da tróc vẩy cũng chẳng rinh được người trong mộng về nhà. Chu Khải không cam tâm, anh ta hỏi Minh Tiến thì anh đáp:
- Xuất phát điểm không giống nhau thì kết quả giống nhau thế nào được.
Bọn anh là hứa hôn từ nhỏ, đã xác định sau này sẽ lấy nhau chứ đâu giống hai anh em nhà kia. Chu Khải sầu đời nhưng chỉ giây sau lại hăng máu như tiết gà, tiếp tục theo đuổi Chu Thanh. Hai người anh đuổi tôi chạy ra tận nước ngoài, tình hình sau đó thể nào thì Hà Nhiên không rõ, nhưng vào ngày cô sinh, Chu Thanh có gửi quà về cho cô, lúc gọi video call cô nhìn thấy trong phòng có bóng đàn ông lượn qua lượn lại như đang khoe khoang mình đã thăng cấp thành công sau một quãng thời gian bị cô đả kích là đại ca xã hội đen mà không có uy của đại ca, đến một cô nhóc cũng không theo đuổi được. À, là tiền xã hội đen vì anh ta đã tẩy trắng thành công và cho Chu Thanh cuộc sống mà cô ấy ao ước.
Đang nói chuyện dở với Chu Thanh thì nghe tiếng con khóc, Hà Nhiên chưa kịp bế con Minh Tiến đã nhanh chân chạy tót vào phòng bế bé lên trước rồi. Cô sinh một bé trai kháu khỉnh, tuy mới sinh nhưng đường nét trên gương mặt bé khá rõ ràng, nhìn vừa giống cô lại vừa giống chồng.
Có đôi lúc Hà Nhiên không khỏi cảm thán sức mạnh của di truyền thật sự rất kỳ diệu khi có thể dung hòa đường nét của hai con người khác nhau thành một với những điểm nổi trội nhất của cô và anh.
Càng nhìn càng cưng, Hà Nhiên gọi anh:
- Chắc con đói đấy, anh đưa đây để em chon con ti.
Bởi vì mang thai nên thân hình Hà Nhiên đầy đặn hơn một chút, so với ngày trước còn xinh đẹp hơn nhưng cô vẫn cảm thấy mình hơi mập nên con vừa cai sữa là cô bắt đầu lên thực đơn giảm cân để lấy lại vóc dáng ban đầu và nhanh chóng quay lại trường học học tiếp.
Bà Hương chắc thấy có lỗi với vợ chồng cô nên sau đó việc chăm bé con đều do bà đảm nhận để hai vợ chồng đi học đi làm. Bố Quý cũng hay sang chơi, ông nhiều lần ngỏ ý muốn để lại tài sản cho Hà Nhiên mà cô từ chối, cô bảo mình chưa đủ năng lực quản lý cơ ngơi lớn như nhà họ Quách, lại thêm cô cũng có sự nghiệp riêng dù nó chỉ bằng một góc siêu nhỏ của ông nhưng chí ít cô cũng đã tự thân vận động xây dựng nên nó và cô tin sau này nó sẽ ngày càng phát triển hơn. Ông Quý nghe vậy không xoắn xuýt vấn đề này nữa mà bắt đầu tìm người thừa kế tiềm năng trong đống cháu họ của mình.
Ba năm sau, Hà Nhiên tốt nghiệp nhưng cô lại không theo ngành học của mình mà học tiếp ngành Đạo diễn điện ảnh truyền hình.
Ngay từ nhỏ cô đã được bố mẹ uốn nắn sau này sẽ thừa kế gia sản của gia đình nên mới học Quản trị kinh doanh, sau cơ may thế nào lại đầu tư vào ngành phim chiếu mạng, mới đầu cũng chỉ chơi bời thôi nhưng càng ngày cô càng yêu thích nó nên đã quyết định chuyển hướng sang phát triển mảng Điện ảnh - truyền hình. Không chỉ cô đổi nghề đâu mà chồng cô cũng đổi nghề, anh từ bỏ quyền thừa kế và giao công ty cho Minh Vũ còn mình mở một gara ô tô chuyên sửa chữa, bảo dưỡng xe đua.
Anh thích đua xe nhưng bị bố kéo về quản công ty suốt, sau vụ của bà Hương, anh và bố đã bàn bạc với nhau sẽ giao công ty cho Minh Vũ, còn anh sẽ quản lý xưởng gara mà mình hợp tác với bạn.
Lần này ông Thiên không phản đối, ông cũng nhận ra con mình có chính kiến và cuộc sống riêng chứ không phải cái máy lập trình sẵn ông bảo thế nào thì làm thế nấy. Nhưng Minh Vũ vẫn chưa đủ năng lực quản lý nên ông cần cho nó rèn luyện trước mới có thể yên tâm giao cơ ngơi cho nó được, ông cũng nói luôn với bà Hương về suy nghĩ này của mình. Ba anh em Tiến, Vũ, Lệ đều là con ông, ông chẳng thiên vị đứa nào hết mà luôn sắp xếp cho chúng nó đường đi hợp lý, ông từng nghĩ như thế là mình thương con nhưng không ngờ lại khiến bà Hương hiểu lầm, khiến quan hệ gia đình nháo nhào lên nên lần này ông tôn trọng quyết định lựa chọn của mỗi người.
Minh Tiến được làm đúng sở thích nên hay cười hơn, anh cũng hay đưa vợ con đến gara xem cơ ngơi của mình, dù nó chẳng hoành tráng như công ty cũ anh làm nhưng anh vẫn rất vui vẻ. Cuộc đời ngắn ngủi thế này sao không tranh thủ tận hưởng nó, tính toán hơn thua một đời làm gì rồi cuối cùng có tất cả nhưng lại đánh mất niềm vui đơn sơ ban đầu.
Dạo gần đây Hà Nhiên quay phim mới nên hay về muộn. Hôm nay là một ngày hiếm hoi được về sớm, mới ra đến ngoài trường quay cô đã nhìn thấy Minh Tiến dắt theo đứa con trai năm tuổi của cả hai đến đón mẹ tan làm. Ánh hoàng hôn hắt lên người hai cha con rồi đổ bóng xuống mặt đường, kéo cái bóng của hai cha con thật dài nhưng cũng rất đẹp.
Nhìn thấy cô, bé con như chạy vọt đến như đạn bắn. Minh Tiến chậm rãi bước theo sau, sau đó anh đặt con lên vai, tay trái giữ con, tay phải nắm tay vợ, cùng cô bước về nhà.
Ánh hoàng hôn hắt lên cả nhà ba người, nhuộm lên nụ cười rạng rỡ trên môi, nhảy nhót trên người bọn họ, nhìn vô cùng hạnh phúc và ấm áp.